“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…

Chương 1122: Bình yên vô sự!  

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Giọng nói đó chính là Lâm Vi Vũ.Mà lúc này, Lâm Vi Vũ đi theo Kiếm Phong Tuyết, Kiếm Nhất Minh cùng nhóm người Kiếm Các bay về phía dãy núi bên kia. Cô ta thấy Tần Ninh thì hạ xuống chào hỏi.Kiếm Phong Tuyết kia nhìn thấy Tần Ninh, sắc mặt trở nên gượng gạo, nói: “Tiểu Vũ, lát nữa đuổi theo nhé”.“Vâng!”Kiếm Phong Tuyết gật đầu, dẫn người của Kiếm Các vượt qua dãy núi.“Ơ?”Tần Ninh vừa định nói, nhưng hơn mười người kia lúc này bình yên vô sự vượt qua núi, đi thẳng về phía trước.Nhất thời, nhóm Thiên Đạo Nhất, Hoàng Phủ Hùng đều nghẹn họng trân trối, không biết nên nói gì.Từ trước đến giờ, Tần Ninh nói chưa bao giờ sai.Nhưng hình như lần này hắn đã sai thì phải!Kiếm Phong Tuyết kia là cảnh giới Hóa Thần một chuyển, những cao thủ đi theo đều là cảnh giới Thông Thiên, nhưng bọn họ lại đều bình yên vô sự...Tần Ninh nhăn mày lại, ánh mắt lão Vệ cũng thay đổi.“Mọi người... làm sao vậy?”Lâm Vi Vũ cũng cảm thấy không khí có chút khác lạ.“Không có gì!”Tần Ninh phất tay: “Phía trước chính là Thận cung của Thiên Thận cung, là đại bản doanh mà lão nhân Thiên Thận để lại, cơ quan cực nhiều, các cô cẩn thận chút”.“Ừ, ngươi cũng vậy!”, Lâm Vi Vũ lại nói: “Khánh gia và Lệ gia chắc chắn sẽ không tha cho ngươi đâu. Nhưng giờ có lão Vệ ở đây, có lẽ ngươi sẽ an toàn, nhưng vẫn phải cẩn thận thì hơn”.“Ta biết rồi”.Lâm Vi Vũ gật đầu, phi thân lên, đi theo nhóm Kiếm Phong Tuyết.Lúc này Tần Ninh sải bước ra, đi về phía trước.“Khụ khụ...”Kiếm Tiểu Minh tới gần Tần Ninh, ho khan nói: “Ca, không sao đâu, một lần đoán sai cũng không sao, không sao mà...”Tần Ninh không đáp, chỉ nhìn lão Vệ.Lão Vệ trực tiếp vượt qua dãy núi.Bình yên vô sự!Sắc mặt Tần Ninh trở nên nặng nềLão Vệ nói nhỏ: “Trận pháp nơi đây... dường như bị người nào đó giở trò, không còn áp chế cảnh giới Hóa Thần và Thông Thiên nữa!”Nghe vậy, Tần Ninh liền căng thẳng.“Đi!”Tức thì, mọi người xuất phát về phía trước, phi lên đỉnh núi, tới cung điện to lớn kia.Càng tới gần, mọi người càng nghĩ tới lời nói của đại trưởng lão lúc trước, cảm giác rất đúng.Cung điện này rất tinh xảo, điện ngọc lầu cao.

Giọng nói đó chính là Lâm Vi Vũ.

Mà lúc này, Lâm Vi Vũ đi theo Kiếm Phong Tuyết, Kiếm Nhất Minh cùng nhóm người Kiếm Các bay về phía dãy núi bên kia. Cô ta thấy Tần Ninh thì hạ xuống chào hỏi.

Kiếm Phong Tuyết kia nhìn thấy Tần Ninh, sắc mặt trở nên gượng gạo, nói: “Tiểu Vũ, lát nữa đuổi theo nhé”.

“Vâng!”

Kiếm Phong Tuyết gật đầu, dẫn người của Kiếm Các vượt qua dãy núi.

“Ơ?”

Tần Ninh vừa định nói, nhưng hơn mười người kia lúc này bình yên vô sự vượt qua núi, đi thẳng về phía trước.

Nhất thời, nhóm Thiên Đạo Nhất, Hoàng Phủ Hùng đều nghẹn họng trân trối, không biết nên nói gì.

Từ trước đến giờ, Tần Ninh nói chưa bao giờ sai.

Nhưng hình như lần này hắn đã sai thì phải!

Kiếm Phong Tuyết kia là cảnh giới Hóa Thần một chuyển, những cao thủ đi theo đều là cảnh giới Thông Thiên, nhưng bọn họ lại đều bình yên vô sự...

Tần Ninh nhăn mày lại, ánh mắt lão Vệ cũng thay đổi.

“Mọi người... làm sao vậy?”

Lâm Vi Vũ cũng cảm thấy không khí có chút khác lạ.

“Không có gì!”

Tần Ninh phất tay: “Phía trước chính là Thận cung của Thiên Thận cung, là đại bản doanh mà lão nhân Thiên Thận để lại, cơ quan cực nhiều, các cô cẩn thận chút”.

“Ừ, ngươi cũng vậy!”, Lâm Vi Vũ lại nói: “Khánh gia và Lệ gia chắc chắn sẽ không tha cho ngươi đâu. Nhưng giờ có lão Vệ ở đây, có lẽ ngươi sẽ an toàn, nhưng vẫn phải cẩn thận thì hơn”.

“Ta biết rồi”.

Lâm Vi Vũ gật đầu, phi thân lên, đi theo nhóm Kiếm Phong Tuyết.

Lúc này Tần Ninh sải bước ra, đi về phía trước.

“Khụ khụ...”

Kiếm Tiểu Minh tới gần Tần Ninh, ho khan nói: “Ca, không sao đâu, một lần đoán sai cũng không sao, không sao mà...”

Tần Ninh không đáp, chỉ nhìn lão Vệ.

Lão Vệ trực tiếp vượt qua dãy núi.

Bình yên vô sự!

Sắc mặt Tần Ninh trở nên nặng nề

Lão Vệ nói nhỏ: “Trận pháp nơi đây... dường như bị người nào đó giở trò, không còn áp chế cảnh giới Hóa Thần và Thông Thiên nữa!”

Nghe vậy, Tần Ninh liền căng thẳng.

“Đi!”

Tức thì, mọi người xuất phát về phía trước, phi lên đỉnh núi, tới cung điện to lớn kia.

Càng tới gần, mọi người càng nghĩ tới lời nói của đại trưởng lão lúc trước, cảm giác rất đúng.

Cung điện này rất tinh xảo, điện ngọc lầu cao.

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Giọng nói đó chính là Lâm Vi Vũ.Mà lúc này, Lâm Vi Vũ đi theo Kiếm Phong Tuyết, Kiếm Nhất Minh cùng nhóm người Kiếm Các bay về phía dãy núi bên kia. Cô ta thấy Tần Ninh thì hạ xuống chào hỏi.Kiếm Phong Tuyết kia nhìn thấy Tần Ninh, sắc mặt trở nên gượng gạo, nói: “Tiểu Vũ, lát nữa đuổi theo nhé”.“Vâng!”Kiếm Phong Tuyết gật đầu, dẫn người của Kiếm Các vượt qua dãy núi.“Ơ?”Tần Ninh vừa định nói, nhưng hơn mười người kia lúc này bình yên vô sự vượt qua núi, đi thẳng về phía trước.Nhất thời, nhóm Thiên Đạo Nhất, Hoàng Phủ Hùng đều nghẹn họng trân trối, không biết nên nói gì.Từ trước đến giờ, Tần Ninh nói chưa bao giờ sai.Nhưng hình như lần này hắn đã sai thì phải!Kiếm Phong Tuyết kia là cảnh giới Hóa Thần một chuyển, những cao thủ đi theo đều là cảnh giới Thông Thiên, nhưng bọn họ lại đều bình yên vô sự...Tần Ninh nhăn mày lại, ánh mắt lão Vệ cũng thay đổi.“Mọi người... làm sao vậy?”Lâm Vi Vũ cũng cảm thấy không khí có chút khác lạ.“Không có gì!”Tần Ninh phất tay: “Phía trước chính là Thận cung của Thiên Thận cung, là đại bản doanh mà lão nhân Thiên Thận để lại, cơ quan cực nhiều, các cô cẩn thận chút”.“Ừ, ngươi cũng vậy!”, Lâm Vi Vũ lại nói: “Khánh gia và Lệ gia chắc chắn sẽ không tha cho ngươi đâu. Nhưng giờ có lão Vệ ở đây, có lẽ ngươi sẽ an toàn, nhưng vẫn phải cẩn thận thì hơn”.“Ta biết rồi”.Lâm Vi Vũ gật đầu, phi thân lên, đi theo nhóm Kiếm Phong Tuyết.Lúc này Tần Ninh sải bước ra, đi về phía trước.“Khụ khụ...”Kiếm Tiểu Minh tới gần Tần Ninh, ho khan nói: “Ca, không sao đâu, một lần đoán sai cũng không sao, không sao mà...”Tần Ninh không đáp, chỉ nhìn lão Vệ.Lão Vệ trực tiếp vượt qua dãy núi.Bình yên vô sự!Sắc mặt Tần Ninh trở nên nặng nềLão Vệ nói nhỏ: “Trận pháp nơi đây... dường như bị người nào đó giở trò, không còn áp chế cảnh giới Hóa Thần và Thông Thiên nữa!”Nghe vậy, Tần Ninh liền căng thẳng.“Đi!”Tức thì, mọi người xuất phát về phía trước, phi lên đỉnh núi, tới cung điện to lớn kia.Càng tới gần, mọi người càng nghĩ tới lời nói của đại trưởng lão lúc trước, cảm giác rất đúng.Cung điện này rất tinh xảo, điện ngọc lầu cao.

Chương 1122: Bình yên vô sự!