“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…

Chương 1154: Cổ quốc là gì?  

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Con cháu của Viêm hoàng, lão tổ Viêm gia là Viêm Khắc bật cười bước lên.“Nhóc con, hôm nay, nếu ngươi chỉ dựa vào hai vị bên cạnh kia thì tuyệt đối không có khả năng ngăn cản được chúng ta đâu!”Viêm Khắc cười nói: “Nơi đây có cực kỳ nhiều chí bảo, khó trách tên nhãi nhà ngươi chấn nhiếp bọn họ, để bọn họ không dám đi vào. Nhưng ngươi không nuốt hết được số bảo vật này đâu”.“Viêm gia ta nhìn trúng nơi đây rồi, ai dám ngăn cản, giết không tha!”“Haha, lão Viêm Khắc, nơi này, không thể nói là một mình Viêm gia ngươi lấy hết chứ?”, một giọng nói chế nhạo vang lên, có mấy chục bóng người bước tới.Lúc này, áo khoác mấy người rơi xuống, lộ ra mặt thật.Trên bả vai mỗi người đều có một chữ thêu màu vàng nhạt, cực kỳ bắt mắt.Hạ!Thấy chữ cổ đó, tất cả đều sửng sốt.Bốn con cháu của tam Hoàng thất Vương là Viêm Khắc, Mộ Kỳ, Lệ Kế Mãn, Khánh Phong Dự đều thay đổi sắc mặt.Mà Tề U Ngữ của U Minh Tông và Kiếm Phong Tuyết của Kiếm Các cũng trở nên trịnh trọng.Hai gia tộc cổ vẫn dừng chân ở đây như cũ là Cổ gia Lĩnh Nam như Cổ Thu Sương và Hoang gia như Hoang Bình Hải, đều trở nên do dự.Chữ “Hạ” đó khiến cho các tông môn, thế gia, gia tộc con cháu của tam Hoàng thất Vương đều cảm thấy cực kỳ đè nén.Nhưng một vài đệ tử trẻ tuổi thì cũng không biết rốt cuộc đây là ai!Hoàng Phủ Yên Nhiên lúc này tò mò hỏi ông nội Hoàng Phủ Hùng.“Ông nội, bọn họ là ai vậy?”Nghe Hoàng Phủ Yên Nhiên hỏi, Hoàng Phủ Hùng từ từ đáp: “Cổ quốc Đại Hạ, người đứng đầu có lẽ là Hạ Thất Vương của cổ quốc Đại Hạ!”Cổ quốc!Khi hai chữ này hiện ra, đám tiểu bối như Lý Nhất Phàm, Kiếm Tiểu Minh, Thiên Linh Lung và Thẩm Văn Hiên đều tái mặt.Cổ quốc là gì?Trên Cửu U đại lục này, từ khi có kỷ nguyên mới, thì đã có vô số nhân tài xuất hiện.Mà từ đầu đến cuối, thế lực tồn tại cực kỳ mờ mịt và mơ hồ chính là cổ quốc!Ví dụ như cương quốc Đại Sở, Nam Yến và các thượng quốc, đế quốc mà đứng trước mặt cổ quốc thì không khác gì con kiến hôi, không đáng nhắc tới.Cho dù là bốn tông môn lớn hay gia tộc con cháu của tam Hoàng thất Vương, gia tộc cổ mà đối mặt với cổ quốc thì cũng cực kỳ áp lực.Cổ quốc đã tồn tại từ mười vạn năm trước.Hơn nữa, cổ quốc không chiếm giữ những lãnh thổ lớn như thượng quốc, cương quốc.Có thể cổ quốc tồn tại trong một tòa thành cổ nào đó, ở một thôn núi nào đó trong vùng đất Cửu U.Những cổ quốc đó có dân số vài chục vạn người, vài trăm vạn người, cũng có thể là vài vạn người, vài ngàn người, nhưng chưa một người nào nghi ngờ liệu cổ quốc có tồn tại hay không, liệu cổ quốc có mạnh mẽ hay không.Có thể vượt qua tất cả các thế lực truyền thừa, thì đó đã là một sự chứng minh bản thân rồi.

Con cháu của Viêm hoàng, lão tổ Viêm gia là Viêm Khắc bật cười bước lên.

“Nhóc con, hôm nay, nếu ngươi chỉ dựa vào hai vị bên cạnh kia thì tuyệt đối không có khả năng ngăn cản được chúng ta đâu!”

Viêm Khắc cười nói: “Nơi đây có cực kỳ nhiều chí bảo, khó trách tên nhãi nhà ngươi chấn nhiếp bọn họ, để bọn họ không dám đi vào. Nhưng ngươi không nuốt hết được số bảo vật này đâu”.

“Viêm gia ta nhìn trúng nơi đây rồi, ai dám ngăn cản, giết không tha!”

“Haha, lão Viêm Khắc, nơi này, không thể nói là một mình Viêm gia ngươi lấy hết chứ?”, một giọng nói chế nhạo vang lên, có mấy chục bóng người bước tới.

Lúc này, áo khoác mấy người rơi xuống, lộ ra mặt thật.

Trên bả vai mỗi người đều có một chữ thêu màu vàng nhạt, cực kỳ bắt mắt.

Hạ!

Thấy chữ cổ đó, tất cả đều sửng sốt.

Bốn con cháu của tam Hoàng thất Vương là Viêm Khắc, Mộ Kỳ, Lệ Kế Mãn, Khánh Phong Dự đều thay đổi sắc mặt.

Mà Tề U Ngữ của U Minh Tông và Kiếm Phong Tuyết của Kiếm Các cũng trở nên trịnh trọng.

Hai gia tộc cổ vẫn dừng chân ở đây như cũ là Cổ gia Lĩnh Nam như Cổ Thu Sương và Hoang gia như Hoang Bình Hải, đều trở nên do dự.

Chữ “Hạ” đó khiến cho các tông môn, thế gia, gia tộc con cháu của tam Hoàng thất Vương đều cảm thấy cực kỳ đè nén.

Nhưng một vài đệ tử trẻ tuổi thì cũng không biết rốt cuộc đây là ai!

Hoàng Phủ Yên Nhiên lúc này tò mò hỏi ông nội Hoàng Phủ Hùng.

“Ông nội, bọn họ là ai vậy?”

Nghe Hoàng Phủ Yên Nhiên hỏi, Hoàng Phủ Hùng từ từ đáp: “Cổ quốc Đại Hạ, người đứng đầu có lẽ là Hạ Thất Vương của cổ quốc Đại Hạ!”

Cổ quốc!

Khi hai chữ này hiện ra, đám tiểu bối như Lý Nhất Phàm, Kiếm Tiểu Minh, Thiên Linh Lung và Thẩm Văn Hiên đều tái mặt.

Cổ quốc là gì?

Trên Cửu U đại lục này, từ khi có kỷ nguyên mới, thì đã có vô số nhân tài xuất hiện.

Mà từ đầu đến cuối, thế lực tồn tại cực kỳ mờ mịt và mơ hồ chính là cổ quốc!

Ví dụ như cương quốc Đại Sở, Nam Yến và các thượng quốc, đế quốc mà đứng trước mặt cổ quốc thì không khác gì con kiến hôi, không đáng nhắc tới.

Cho dù là bốn tông môn lớn hay gia tộc con cháu của tam Hoàng thất Vương, gia tộc cổ mà đối mặt với cổ quốc thì cũng cực kỳ áp lực.

Cổ quốc đã tồn tại từ mười vạn năm trước.

Hơn nữa, cổ quốc không chiếm giữ những lãnh thổ lớn như thượng quốc, cương quốc.

Có thể cổ quốc tồn tại trong một tòa thành cổ nào đó, ở một thôn núi nào đó trong vùng đất Cửu U.

Những cổ quốc đó có dân số vài chục vạn người, vài trăm vạn người, cũng có thể là vài vạn người, vài ngàn người, nhưng chưa một người nào nghi ngờ liệu cổ quốc có tồn tại hay không, liệu cổ quốc có mạnh mẽ hay không.

Có thể vượt qua tất cả các thế lực truyền thừa, thì đó đã là một sự chứng minh bản thân rồi.

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Con cháu của Viêm hoàng, lão tổ Viêm gia là Viêm Khắc bật cười bước lên.“Nhóc con, hôm nay, nếu ngươi chỉ dựa vào hai vị bên cạnh kia thì tuyệt đối không có khả năng ngăn cản được chúng ta đâu!”Viêm Khắc cười nói: “Nơi đây có cực kỳ nhiều chí bảo, khó trách tên nhãi nhà ngươi chấn nhiếp bọn họ, để bọn họ không dám đi vào. Nhưng ngươi không nuốt hết được số bảo vật này đâu”.“Viêm gia ta nhìn trúng nơi đây rồi, ai dám ngăn cản, giết không tha!”“Haha, lão Viêm Khắc, nơi này, không thể nói là một mình Viêm gia ngươi lấy hết chứ?”, một giọng nói chế nhạo vang lên, có mấy chục bóng người bước tới.Lúc này, áo khoác mấy người rơi xuống, lộ ra mặt thật.Trên bả vai mỗi người đều có một chữ thêu màu vàng nhạt, cực kỳ bắt mắt.Hạ!Thấy chữ cổ đó, tất cả đều sửng sốt.Bốn con cháu của tam Hoàng thất Vương là Viêm Khắc, Mộ Kỳ, Lệ Kế Mãn, Khánh Phong Dự đều thay đổi sắc mặt.Mà Tề U Ngữ của U Minh Tông và Kiếm Phong Tuyết của Kiếm Các cũng trở nên trịnh trọng.Hai gia tộc cổ vẫn dừng chân ở đây như cũ là Cổ gia Lĩnh Nam như Cổ Thu Sương và Hoang gia như Hoang Bình Hải, đều trở nên do dự.Chữ “Hạ” đó khiến cho các tông môn, thế gia, gia tộc con cháu của tam Hoàng thất Vương đều cảm thấy cực kỳ đè nén.Nhưng một vài đệ tử trẻ tuổi thì cũng không biết rốt cuộc đây là ai!Hoàng Phủ Yên Nhiên lúc này tò mò hỏi ông nội Hoàng Phủ Hùng.“Ông nội, bọn họ là ai vậy?”Nghe Hoàng Phủ Yên Nhiên hỏi, Hoàng Phủ Hùng từ từ đáp: “Cổ quốc Đại Hạ, người đứng đầu có lẽ là Hạ Thất Vương của cổ quốc Đại Hạ!”Cổ quốc!Khi hai chữ này hiện ra, đám tiểu bối như Lý Nhất Phàm, Kiếm Tiểu Minh, Thiên Linh Lung và Thẩm Văn Hiên đều tái mặt.Cổ quốc là gì?Trên Cửu U đại lục này, từ khi có kỷ nguyên mới, thì đã có vô số nhân tài xuất hiện.Mà từ đầu đến cuối, thế lực tồn tại cực kỳ mờ mịt và mơ hồ chính là cổ quốc!Ví dụ như cương quốc Đại Sở, Nam Yến và các thượng quốc, đế quốc mà đứng trước mặt cổ quốc thì không khác gì con kiến hôi, không đáng nhắc tới.Cho dù là bốn tông môn lớn hay gia tộc con cháu của tam Hoàng thất Vương, gia tộc cổ mà đối mặt với cổ quốc thì cũng cực kỳ áp lực.Cổ quốc đã tồn tại từ mười vạn năm trước.Hơn nữa, cổ quốc không chiếm giữ những lãnh thổ lớn như thượng quốc, cương quốc.Có thể cổ quốc tồn tại trong một tòa thành cổ nào đó, ở một thôn núi nào đó trong vùng đất Cửu U.Những cổ quốc đó có dân số vài chục vạn người, vài trăm vạn người, cũng có thể là vài vạn người, vài ngàn người, nhưng chưa một người nào nghi ngờ liệu cổ quốc có tồn tại hay không, liệu cổ quốc có mạnh mẽ hay không.Có thể vượt qua tất cả các thế lực truyền thừa, thì đó đã là một sự chứng minh bản thân rồi.

Chương 1154: Cổ quốc là gì?