“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…
Chương 1302: “Dừng tay!”
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… “Giết!”Vân Chá Thiên gào lên một tiếng, một quyền ầm vang, cảnh giới Hóa Thần nhất quyền, linh khí phong phú ra sao, sát khí hùng mạnh thế nào?Tần Ninh nhìn thấy cảnh này lại khẽ cười một tiếng.Ầm…Ngay lập tức một quyển và một cước đụng nhau.Một tiếng nổ trầm thấp vang lên, tiếng nổ nứt toác truyền ra.Đám người vốn tưởng rằng Tần Ninh sẽ bị thương nặng, nhưng khi một quyền đó đấm hết sức xuống lại truyền đến một tiếng kêu rên tê tâm liệt phế.Lúc này toàn bộ cánh tay phải của Vân Chá Thiên chìa ra đã nổ thành bọt máu, từ trên xuống dưới cơ thể máu tươi chảy ròng ròng.Tần Ninh đứng chắp tay, thản nhiên nói: “Đã bảo ông không đủ tư cách”.Đám người Minh Ung lúc này hoàn toàn kinh ngạc đến rớt cằm.Trong thời gian một ngày này quả thật là lúc thì giống như bay lên chín tầng mây, lúc lại như rơi xuống địa ngục. Bọn họ thật sự có phần không chịu nổi.Cảnh giới Thông Thiên nhị bộ đánh cảnh giới Hóa Thần nhất chuyển, một cước đạp đứt cánh tay của đối phương?Đây còn là con người sao?Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi cũng xông lên, linh khí chưởng ấn đánh ngã Vân Chá Thiên xuống đất. Ông ta muốn đứng dậy nhưng không thể nào đứng lên nổi.Mấy người Vân Thao Thiên và Dương Thừa Minh đều hoàn toàn sửng sốt.Một lão tổ cự vô phách trong mắt bọn họ lúc này lại bị người ta đánh đến mức như một con chó già, ông ta nằm úp sấp trên mặt đất, không thể nhúc nhích.Phía bên này, Kiếm Tiểu Minh cũng đang gào thét kiếm khí, giết đến hăng say.Vân Sương Nhi thủ đoạn nhiều vô tận, căn bản không hề rơi vào thế yếu.“Dừng tay!”Ngay chính lúc này, một tiếng hô đột nhiên vang lên.Trên không trung có hơn chục thân ảnh đang cưỡi một con phi cầm, thần tốc lao tới.Người đứng đầu một tay đưa ra sau, một thân mặc khinh sam, dáng người cao lớn, mày dài mắt đẹp, nhưng đôi mắt ấy lại khiến cho người ta có cảm giác nhói nhói xé toạc không gian.Các chủ Kiếm Các, Lâm Thiên Nhai!Mười mấy võ giả đi theo phía sau Lâm Thiên Nhai nhìn kĩ đều là khí tức cảnh giới Hóa Thần vô cùng hùng mạnh.Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt mấy người Vân Chá Thiên và Hạng Khí Vũ nhất thời vui mừng.
“Giết!”
Vân Chá Thiên gào lên một tiếng, một quyền ầm vang, cảnh giới Hóa Thần nhất quyền, linh khí phong phú ra sao, sát khí hùng mạnh thế nào?
Tần Ninh nhìn thấy cảnh này lại khẽ cười một tiếng.
Ầm…
Ngay lập tức một quyển và một cước đụng nhau.
Một tiếng nổ trầm thấp vang lên, tiếng nổ nứt toác truyền ra.
Đám người vốn tưởng rằng Tần Ninh sẽ bị thương nặng, nhưng khi một quyền đó đấm hết sức xuống lại truyền đến một tiếng kêu rên tê tâm liệt phế.
Lúc này toàn bộ cánh tay phải của Vân Chá Thiên chìa ra đã nổ thành bọt máu, từ trên xuống dưới cơ thể máu tươi chảy ròng ròng.
Tần Ninh đứng chắp tay, thản nhiên nói: “Đã bảo ông không đủ tư cách”.
Đám người Minh Ung lúc này hoàn toàn kinh ngạc đến rớt cằm.
Trong thời gian một ngày này quả thật là lúc thì giống như bay lên chín tầng mây, lúc lại như rơi xuống địa ngục. Bọn họ thật sự có phần không chịu nổi.
Cảnh giới Thông Thiên nhị bộ đánh cảnh giới Hóa Thần nhất chuyển, một cước đạp đứt cánh tay của đối phương?
Đây còn là con người sao?
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi cũng xông lên, linh khí chưởng ấn đánh ngã Vân Chá Thiên xuống đất. Ông ta muốn đứng dậy nhưng không thể nào đứng lên nổi.
Mấy người Vân Thao Thiên và Dương Thừa Minh đều hoàn toàn sửng sốt.
Một lão tổ cự vô phách trong mắt bọn họ lúc này lại bị người ta đánh đến mức như một con chó già, ông ta nằm úp sấp trên mặt đất, không thể nhúc nhích.
Phía bên này, Kiếm Tiểu Minh cũng đang gào thét kiếm khí, giết đến hăng say.
Vân Sương Nhi thủ đoạn nhiều vô tận, căn bản không hề rơi vào thế yếu.
“Dừng tay!”
Ngay chính lúc này, một tiếng hô đột nhiên vang lên.
Trên không trung có hơn chục thân ảnh đang cưỡi một con phi cầm, thần tốc lao tới.
Người đứng đầu một tay đưa ra sau, một thân mặc khinh sam, dáng người cao lớn, mày dài mắt đẹp, nhưng đôi mắt ấy lại khiến cho người ta có cảm giác nhói nhói xé toạc không gian.
Các chủ Kiếm Các, Lâm Thiên Nhai!
Mười mấy võ giả đi theo phía sau Lâm Thiên Nhai nhìn kĩ đều là khí tức cảnh giới Hóa Thần vô cùng hùng mạnh.
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt mấy người Vân Chá Thiên và Hạng Khí Vũ nhất thời vui mừng.
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… “Giết!”Vân Chá Thiên gào lên một tiếng, một quyền ầm vang, cảnh giới Hóa Thần nhất quyền, linh khí phong phú ra sao, sát khí hùng mạnh thế nào?Tần Ninh nhìn thấy cảnh này lại khẽ cười một tiếng.Ầm…Ngay lập tức một quyển và một cước đụng nhau.Một tiếng nổ trầm thấp vang lên, tiếng nổ nứt toác truyền ra.Đám người vốn tưởng rằng Tần Ninh sẽ bị thương nặng, nhưng khi một quyền đó đấm hết sức xuống lại truyền đến một tiếng kêu rên tê tâm liệt phế.Lúc này toàn bộ cánh tay phải của Vân Chá Thiên chìa ra đã nổ thành bọt máu, từ trên xuống dưới cơ thể máu tươi chảy ròng ròng.Tần Ninh đứng chắp tay, thản nhiên nói: “Đã bảo ông không đủ tư cách”.Đám người Minh Ung lúc này hoàn toàn kinh ngạc đến rớt cằm.Trong thời gian một ngày này quả thật là lúc thì giống như bay lên chín tầng mây, lúc lại như rơi xuống địa ngục. Bọn họ thật sự có phần không chịu nổi.Cảnh giới Thông Thiên nhị bộ đánh cảnh giới Hóa Thần nhất chuyển, một cước đạp đứt cánh tay của đối phương?Đây còn là con người sao?Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi cũng xông lên, linh khí chưởng ấn đánh ngã Vân Chá Thiên xuống đất. Ông ta muốn đứng dậy nhưng không thể nào đứng lên nổi.Mấy người Vân Thao Thiên và Dương Thừa Minh đều hoàn toàn sửng sốt.Một lão tổ cự vô phách trong mắt bọn họ lúc này lại bị người ta đánh đến mức như một con chó già, ông ta nằm úp sấp trên mặt đất, không thể nhúc nhích.Phía bên này, Kiếm Tiểu Minh cũng đang gào thét kiếm khí, giết đến hăng say.Vân Sương Nhi thủ đoạn nhiều vô tận, căn bản không hề rơi vào thế yếu.“Dừng tay!”Ngay chính lúc này, một tiếng hô đột nhiên vang lên.Trên không trung có hơn chục thân ảnh đang cưỡi một con phi cầm, thần tốc lao tới.Người đứng đầu một tay đưa ra sau, một thân mặc khinh sam, dáng người cao lớn, mày dài mắt đẹp, nhưng đôi mắt ấy lại khiến cho người ta có cảm giác nhói nhói xé toạc không gian.Các chủ Kiếm Các, Lâm Thiên Nhai!Mười mấy võ giả đi theo phía sau Lâm Thiên Nhai nhìn kĩ đều là khí tức cảnh giới Hóa Thần vô cùng hùng mạnh.Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt mấy người Vân Chá Thiên và Hạng Khí Vũ nhất thời vui mừng.