“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…
Chương 1307: “Không dám không dám!”
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Đám người Minh Ung, Thiên Ám nhìn thấy cảnh này mới thật sự yên lòng, tất cả đều không phải là mơ.Tần Ninh thật sự giống như một vị thần trở về giải quyết tất cả mọi chuyện.Dường như lần nào gặp lại Tần Ninh, hắn cũng đều khiến người khác phải vô cùng kinh ngạc.Tần Ninh lúc này không nói gì thêm, xoay người đi xuống tường thành.Minh Ung lập tức nói: “Tất cả tướng sĩ của chúng ta đã vất vả rồi, toàn bộ giải tán về nhà nghỉ ngơi!”Thiên phú của Minh Ung tuy không mạnh, tu vi cũng chẳng được xem là lợi hại nhưng thực sự là một vị minh quân, trước đây một lòng quyết tâm muốn mở rộng Bắc Minh nhưng lại không có cách nào cả.Bây giờ sự xuất hiện Tần Ninh có thể khiến ông ta thoải mái tuỳ ý làm chuyện mà bản thân luôn muốn làm.Nghe thấy lời này của Minh Ung, một vị tướng quân không nhịn được bèn hỏi: “Bệ hạ, tất cả đều về nhà thì bảo vệ đế đô...”“Ngươi cho rằng đế đô cần phải bảo vệ nữa sao?”Thái tử Minh Vũ lúc này bỗng dưng mở miệng, tên tướng quân kia lập tức sững sờ, liên tục gật đầu.Không sai, bây giờ đế đô cần gì phải bảo vệ nữa chứ?Cho những tên kia một trăm lá gan, e rằng bọn chúng cũng không dám quay lại, đừng nói là bây giờ, mà cả đời này những tên kia cũng không dám đặt chân vào thượng quốc Bắc Minh một bước.Minh Ung và Minh Vũ lúc này lập tức đi theo Tần Ninh rời khỏi tường thành, các tướng sĩ vui mừng khôn xiết, tất cả đều thở phào một hơi nhẹ nhõm.Suốt khoảng thời gian này liên tục giao chiến thật sự khiến bọn họ mệt muốn chết.Bây giờ cuối cùng cũng được thở ra một hơi rồi.Tần Ninh cất bước rời khỏi tường thành, hai người Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi cũng sải bước đi theo.Hai cô gái xuất hiện ở trong quân doanh giống như hai đoá hoa xinh đẹp rực rỡ nở rộ giữa biển máu, quả thật quá chói lọi.Tần Ninh phất tay một cái, nói: “Một mình ta đi được rồi, các cô cũng về đoàn tụ với người nhà đi!”Tần Ninh vừa nói xong, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đều gật đầu.Kiếm Tiểu Minh bây giờ đi theo Tần Ninh, phía sau là hai cha con Minh Ung và Minh Vũ, những người khác không có đi theo.Đi dạo trong hoàng cung Bắc Minh, tâm tình của Tần Ninh trở nên khoan khoái.Đây chính là nơi mà hai người Minh Uyên và Thiên Thanh Thạch đập tay quyết định thành lập ra đế quốc Bắc Minh và học viện Thiên Thần.Thời điểm đó, hai người tuổi vẫn còn trẻ nhưng lòng mang theo đầy nhiệt huyết quyết tâm.Mà bây giờ, cảnh còn người mất, thế nhưng hắn đã trở về.“Đến địa cung!”Tần Ninh mở miệng, Minh Ung lập tức dẫn đường.
Đám người Minh Ung, Thiên Ám nhìn thấy cảnh này mới thật sự yên lòng, tất cả đều không phải là mơ.
Tần Ninh thật sự giống như một vị thần trở về giải quyết tất cả mọi chuyện.
Dường như lần nào gặp lại Tần Ninh, hắn cũng đều khiến người khác phải vô cùng kinh ngạc.
Tần Ninh lúc này không nói gì thêm, xoay người đi xuống tường thành.
Minh Ung lập tức nói: “Tất cả tướng sĩ của chúng ta đã vất vả rồi, toàn bộ giải tán về nhà nghỉ ngơi!”
Thiên phú của Minh Ung tuy không mạnh, tu vi cũng chẳng được xem là lợi hại nhưng thực sự là một vị minh quân, trước đây một lòng quyết tâm muốn mở rộng Bắc Minh nhưng lại không có cách nào cả.
Bây giờ sự xuất hiện Tần Ninh có thể khiến ông ta thoải mái tuỳ ý làm chuyện mà bản thân luôn muốn làm.
Nghe thấy lời này của Minh Ung, một vị tướng quân không nhịn được bèn hỏi: “Bệ hạ, tất cả đều về nhà thì bảo vệ đế đô...”
“Ngươi cho rằng đế đô cần phải bảo vệ nữa sao?”
Thái tử Minh Vũ lúc này bỗng dưng mở miệng, tên tướng quân kia lập tức sững sờ, liên tục gật đầu.
Không sai, bây giờ đế đô cần gì phải bảo vệ nữa chứ?
Cho những tên kia một trăm lá gan, e rằng bọn chúng cũng không dám quay lại, đừng nói là bây giờ, mà cả đời này những tên kia cũng không dám đặt chân vào thượng quốc Bắc Minh một bước.
Minh Ung và Minh Vũ lúc này lập tức đi theo Tần Ninh rời khỏi tường thành, các tướng sĩ vui mừng khôn xiết, tất cả đều thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Suốt khoảng thời gian này liên tục giao chiến thật sự khiến bọn họ mệt muốn chết.
Bây giờ cuối cùng cũng được thở ra một hơi rồi.
Tần Ninh cất bước rời khỏi tường thành, hai người Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi cũng sải bước đi theo.
Hai cô gái xuất hiện ở trong quân doanh giống như hai đoá hoa xinh đẹp rực rỡ nở rộ giữa biển máu, quả thật quá chói lọi.
Tần Ninh phất tay một cái, nói: “Một mình ta đi được rồi, các cô cũng về đoàn tụ với người nhà đi!”
Tần Ninh vừa nói xong, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đều gật đầu.
Kiếm Tiểu Minh bây giờ đi theo Tần Ninh, phía sau là hai cha con Minh Ung và Minh Vũ, những người khác không có đi theo.
Đi dạo trong hoàng cung Bắc Minh, tâm tình của Tần Ninh trở nên khoan khoái.
Đây chính là nơi mà hai người Minh Uyên và Thiên Thanh Thạch đập tay quyết định thành lập ra đế quốc Bắc Minh và học viện Thiên Thần.
Thời điểm đó, hai người tuổi vẫn còn trẻ nhưng lòng mang theo đầy nhiệt huyết quyết tâm.
Mà bây giờ, cảnh còn người mất, thế nhưng hắn đã trở về.
“Đến địa cung!”
Tần Ninh mở miệng, Minh Ung lập tức dẫn đường.
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Đám người Minh Ung, Thiên Ám nhìn thấy cảnh này mới thật sự yên lòng, tất cả đều không phải là mơ.Tần Ninh thật sự giống như một vị thần trở về giải quyết tất cả mọi chuyện.Dường như lần nào gặp lại Tần Ninh, hắn cũng đều khiến người khác phải vô cùng kinh ngạc.Tần Ninh lúc này không nói gì thêm, xoay người đi xuống tường thành.Minh Ung lập tức nói: “Tất cả tướng sĩ của chúng ta đã vất vả rồi, toàn bộ giải tán về nhà nghỉ ngơi!”Thiên phú của Minh Ung tuy không mạnh, tu vi cũng chẳng được xem là lợi hại nhưng thực sự là một vị minh quân, trước đây một lòng quyết tâm muốn mở rộng Bắc Minh nhưng lại không có cách nào cả.Bây giờ sự xuất hiện Tần Ninh có thể khiến ông ta thoải mái tuỳ ý làm chuyện mà bản thân luôn muốn làm.Nghe thấy lời này của Minh Ung, một vị tướng quân không nhịn được bèn hỏi: “Bệ hạ, tất cả đều về nhà thì bảo vệ đế đô...”“Ngươi cho rằng đế đô cần phải bảo vệ nữa sao?”Thái tử Minh Vũ lúc này bỗng dưng mở miệng, tên tướng quân kia lập tức sững sờ, liên tục gật đầu.Không sai, bây giờ đế đô cần gì phải bảo vệ nữa chứ?Cho những tên kia một trăm lá gan, e rằng bọn chúng cũng không dám quay lại, đừng nói là bây giờ, mà cả đời này những tên kia cũng không dám đặt chân vào thượng quốc Bắc Minh một bước.Minh Ung và Minh Vũ lúc này lập tức đi theo Tần Ninh rời khỏi tường thành, các tướng sĩ vui mừng khôn xiết, tất cả đều thở phào một hơi nhẹ nhõm.Suốt khoảng thời gian này liên tục giao chiến thật sự khiến bọn họ mệt muốn chết.Bây giờ cuối cùng cũng được thở ra một hơi rồi.Tần Ninh cất bước rời khỏi tường thành, hai người Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi cũng sải bước đi theo.Hai cô gái xuất hiện ở trong quân doanh giống như hai đoá hoa xinh đẹp rực rỡ nở rộ giữa biển máu, quả thật quá chói lọi.Tần Ninh phất tay một cái, nói: “Một mình ta đi được rồi, các cô cũng về đoàn tụ với người nhà đi!”Tần Ninh vừa nói xong, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đều gật đầu.Kiếm Tiểu Minh bây giờ đi theo Tần Ninh, phía sau là hai cha con Minh Ung và Minh Vũ, những người khác không có đi theo.Đi dạo trong hoàng cung Bắc Minh, tâm tình của Tần Ninh trở nên khoan khoái.Đây chính là nơi mà hai người Minh Uyên và Thiên Thanh Thạch đập tay quyết định thành lập ra đế quốc Bắc Minh và học viện Thiên Thần.Thời điểm đó, hai người tuổi vẫn còn trẻ nhưng lòng mang theo đầy nhiệt huyết quyết tâm.Mà bây giờ, cảnh còn người mất, thế nhưng hắn đã trở về.“Đến địa cung!”Tần Ninh mở miệng, Minh Ung lập tức dẫn đường.