“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…
Chương 1499: Ta là ai?
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Nhưng vậy mà lại rơi vào tay Tần Ninh, thật đúng là không thể tưởng tượng nổi.Cổ Nhất Phong lúc này mở miệng nói.“Tông chủ Tần Ninh, thanh kiếm mà ngươi đem ra đánh cược quá quý giá, nếu như thua...”“Yên tâm, có quý đến đâu cũng chỉ là một linh khí mà thôi, chẳng phải huyền khí, ta thua cũng chẳng sao!”Tần Ninh cười nói: “Nếu như đã đánh cược thì đương nhiên phải kích thích lòng người một chút mới được chứ”.Cổ Nhất Phong không nói gì thêm.Tần Ninh đã nói như vậy trước mặt nhiều người như này, hắn ta cũng không sợ Tần Ninh giở trò lừa bịp.Thanh Vân tông mà chối cãi thì cũng không cần phải xưng là tông môn đứng đầu nữa!“Được!”Cổ Nhất Phong bây giờ cũng không từ chối nữa!Keng...Một thanh trường kiếm xuất ra vào lúc này, mái tóc dài của Cổ Nhất Phong tung bay phấp phới, tuy không sắc sảo bằng Cổ Dung nhưng lại trông vững vàng thành thục hơn.Keng...Tiếng kiếm vang lên, một luồng kiếm khí vọt thẳng lên trời.“Thằng nhãi này... kiếm ý lĩnh ngộ!”Kiếm Tiểu Minh lúc này sững sờ nói.Tần Ninh bấy giờ phi thân lao xuống.“Chuẩn bị xong chưa?”Nhìn Cổ Nhất Phong, Tần Ninh cười nói: “Nếu đã là khiêu chiến thì có thua cũng đừng khóc đấy!”Vừa dứt lời, Cổ Nhất Phong mang theo uy lực của kiếm ý đánh đến.“Cút đi!”Bỗng chốc, bóng dáng của Tần Ninh loé lên, trực tiếp vung ra một quyền.Két...Một quyền của Tần Ninh đập vào hàm dưới của Cổ Nhất Phong, tiếng vỡ vụn vang lên, cả người của Cổ Nhất Phong bay lên không trung.“Cút!”Lại thốt ra một chữ cút, Tần Ninh phi thân đá ra một cước.Xát...Lại một lần nữa thân ảnh của Cổ Nhất Phong biến thành một tàn ảnh, biến mất không dấu vết.Trong nháy mắt, trước sơn môn Thanh Vân tông, một làn gió nhẹ thổi qua, đám người lunh lay trong gió...Cổ Sơn Hà lúc này ngây ngẩn cả người.Ta là ai?
Nhưng vậy mà lại rơi vào tay Tần Ninh, thật đúng là không thể tưởng tượng nổi.
Cổ Nhất Phong lúc này mở miệng nói.
“Tông chủ Tần Ninh, thanh kiếm mà ngươi đem ra đánh cược quá quý giá, nếu như thua...”
“Yên tâm, có quý đến đâu cũng chỉ là một linh khí mà thôi, chẳng phải huyền khí, ta thua cũng chẳng sao!”
Tần Ninh cười nói: “Nếu như đã đánh cược thì đương nhiên phải kích thích lòng người một chút mới được chứ”.
Cổ Nhất Phong không nói gì thêm.
Tần Ninh đã nói như vậy trước mặt nhiều người như này, hắn ta cũng không sợ Tần Ninh giở trò lừa bịp.
Thanh Vân tông mà chối cãi thì cũng không cần phải xưng là tông môn đứng đầu nữa!
“Được!”
Cổ Nhất Phong bây giờ cũng không từ chối nữa!
Keng...
Một thanh trường kiếm xuất ra vào lúc này, mái tóc dài của Cổ Nhất Phong tung bay phấp phới, tuy không sắc sảo bằng Cổ Dung nhưng lại trông vững vàng thành thục hơn.
Keng...
Tiếng kiếm vang lên, một luồng kiếm khí vọt thẳng lên trời.
“Thằng nhãi này... kiếm ý lĩnh ngộ!”
Kiếm Tiểu Minh lúc này sững sờ nói.
Tần Ninh bấy giờ phi thân lao xuống.
“Chuẩn bị xong chưa?”
Nhìn Cổ Nhất Phong, Tần Ninh cười nói: “Nếu đã là khiêu chiến thì có thua cũng đừng khóc đấy!”
Vừa dứt lời, Cổ Nhất Phong mang theo uy lực của kiếm ý đánh đến.
“Cút đi!”
Bỗng chốc, bóng dáng của Tần Ninh loé lên, trực tiếp vung ra một quyền.
Két...
Một quyền của Tần Ninh đập vào hàm dưới của Cổ Nhất Phong, tiếng vỡ vụn vang lên, cả người của Cổ Nhất Phong bay lên không trung.
“Cút!”
Lại thốt ra một chữ cút, Tần Ninh phi thân đá ra một cước.
Xát...
Lại một lần nữa thân ảnh của Cổ Nhất Phong biến thành một tàn ảnh, biến mất không dấu vết.
Trong nháy mắt, trước sơn môn Thanh Vân tông, một làn gió nhẹ thổi qua, đám người lunh lay trong gió...
Cổ Sơn Hà lúc này ngây ngẩn cả người.
Ta là ai?
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Nhưng vậy mà lại rơi vào tay Tần Ninh, thật đúng là không thể tưởng tượng nổi.Cổ Nhất Phong lúc này mở miệng nói.“Tông chủ Tần Ninh, thanh kiếm mà ngươi đem ra đánh cược quá quý giá, nếu như thua...”“Yên tâm, có quý đến đâu cũng chỉ là một linh khí mà thôi, chẳng phải huyền khí, ta thua cũng chẳng sao!”Tần Ninh cười nói: “Nếu như đã đánh cược thì đương nhiên phải kích thích lòng người một chút mới được chứ”.Cổ Nhất Phong không nói gì thêm.Tần Ninh đã nói như vậy trước mặt nhiều người như này, hắn ta cũng không sợ Tần Ninh giở trò lừa bịp.Thanh Vân tông mà chối cãi thì cũng không cần phải xưng là tông môn đứng đầu nữa!“Được!”Cổ Nhất Phong bây giờ cũng không từ chối nữa!Keng...Một thanh trường kiếm xuất ra vào lúc này, mái tóc dài của Cổ Nhất Phong tung bay phấp phới, tuy không sắc sảo bằng Cổ Dung nhưng lại trông vững vàng thành thục hơn.Keng...Tiếng kiếm vang lên, một luồng kiếm khí vọt thẳng lên trời.“Thằng nhãi này... kiếm ý lĩnh ngộ!”Kiếm Tiểu Minh lúc này sững sờ nói.Tần Ninh bấy giờ phi thân lao xuống.“Chuẩn bị xong chưa?”Nhìn Cổ Nhất Phong, Tần Ninh cười nói: “Nếu đã là khiêu chiến thì có thua cũng đừng khóc đấy!”Vừa dứt lời, Cổ Nhất Phong mang theo uy lực của kiếm ý đánh đến.“Cút đi!”Bỗng chốc, bóng dáng của Tần Ninh loé lên, trực tiếp vung ra một quyền.Két...Một quyền của Tần Ninh đập vào hàm dưới của Cổ Nhất Phong, tiếng vỡ vụn vang lên, cả người của Cổ Nhất Phong bay lên không trung.“Cút!”Lại thốt ra một chữ cút, Tần Ninh phi thân đá ra một cước.Xát...Lại một lần nữa thân ảnh của Cổ Nhất Phong biến thành một tàn ảnh, biến mất không dấu vết.Trong nháy mắt, trước sơn môn Thanh Vân tông, một làn gió nhẹ thổi qua, đám người lunh lay trong gió...Cổ Sơn Hà lúc này ngây ngẩn cả người.Ta là ai?