“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…

Chương 1586: Hắn không nói láo.  

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Lý Hoành Trung quát lên.“Hắn ở đó!”Lý Nguyên Bân nhìn về phía đảo, cũng hơi sững sờ.Người đâu rồi?Tiếng nước chảy róc rách.Tần Ninh lúc này đứng vững ở trên đỉnh hòn đảo, nhìn mọi người.“Đồ Vạn Sơn!”“Lý Hoành Trung!”“Hãy trải nghiệm uy lực của hoa Thất Dạ đi nhé”.“Bảo ta dẫn đường cho các người? Các người cũng xứng à?”Chân Tần Ninh khẽ chuyển động, hòn đảo to lớn bỗng đung đưa như một chiếc thuyền lớn vậy, rời khỏi nơi này.“Thằng khốn kiếp!”Đồ Vạn Sơn giận không kềm được.Một luồng linh khí vút thẳng lên trời.Nhưng lúc này, một cái xúc tu to lớn cỡ trăm mét, vào thời khắc này bay lên không.Đồ Vạn Sơn vừa định chạy như bay nhưng thân thể vừa mới nâng lên thì đã bị cản xuống.“Đáng chết, vì sao những xúc tu này chẳng quan tâm gì hắn vậy?”Đồ Vạn Sơn bị cản lại, phẫn nộ quát lên.Càng thi triển ra khí tức mạnh mẽ thì lực tấn công của xúc tu càng mạnh.Hơn nữa, phạm vi giao chiến mà khuếch tán ra thì các xúc tu khác cũng sẽ xông lên mặt biển.Cứ tiếp tục như thế thì bọn họ sẽ chết!“Cái tên khốn Tần Ninh này!”Lý Hoành Trung cùng Đồ Vạn Sơn lúc này đều giận dữ rống lên.Không ngờ họ lại bị Tần Ninh gài bẫy ở đây.Cái tên đó cố ý!Giờ khắc này, Tần Ninh đứng bên trên hòn đảo đang di động, nhìn ra phía sau.Hơn trăm người, dẫn động biển Địa Vị.Chí ít chết hơn hơn phân nửa!Tần Ninh lười tính.Hắn không nói láo.Biển Địa Vị này đều là do hoa Thất Dạ ngưng tụ sương mai mà thành, cho nên mới có mùi thơm nhàn nhạt.Ngửi nhiều thì sẽ bị ảnh hưởng đến mạng sống.Hoa Thất Dạ, cực kỳ mẫn cảm với linh khí, có thể nói là chán ghét, căm hận.Một khi xuất hiện sóng linh khí, sẽ liều lĩnh công kích.Muốn vượt biển, phải vượt chính mình trước.Vượt qua chính mình, không phải là ẩn giấu linh khí mà là khiến linh khí lột xác, hóa thành khí tức giống hoa Thất Dạ.

Lý Hoành Trung quát lên.

“Hắn ở đó!”

Lý Nguyên Bân nhìn về phía đảo, cũng hơi sững sờ.

Người đâu rồi?

Tiếng nước chảy róc rách.

Tần Ninh lúc này đứng vững ở trên đỉnh hòn đảo, nhìn mọi người.

“Đồ Vạn Sơn!”

“Lý Hoành Trung!”

“Hãy trải nghiệm uy lực của hoa Thất Dạ đi nhé”.

“Bảo ta dẫn đường cho các người? Các người cũng xứng à?”

Chân Tần Ninh khẽ chuyển động, hòn đảo to lớn bỗng đung đưa như một chiếc thuyền lớn vậy, rời khỏi nơi này.

“Thằng khốn kiếp!”

Đồ Vạn Sơn giận không kềm được.

Một luồng linh khí vút thẳng lên trời.

Nhưng lúc này, một cái xúc tu to lớn cỡ trăm mét, vào thời khắc này bay lên không.

Đồ Vạn Sơn vừa định chạy như bay nhưng thân thể vừa mới nâng lên thì đã bị cản xuống.

“Đáng chết, vì sao những xúc tu này chẳng quan tâm gì hắn vậy?”

Đồ Vạn Sơn bị cản lại, phẫn nộ quát lên.

Càng thi triển ra khí tức mạnh mẽ thì lực tấn công của xúc tu càng mạnh.

Hơn nữa, phạm vi giao chiến mà khuếch tán ra thì các xúc tu khác cũng sẽ xông lên mặt biển.

Cứ tiếp tục như thế thì bọn họ sẽ chết!

“Cái tên khốn Tần Ninh này!”

Lý Hoành Trung cùng Đồ Vạn Sơn lúc này đều giận dữ rống lên.

Không ngờ họ lại bị Tần Ninh gài bẫy ở đây.

Cái tên đó cố ý!

Giờ khắc này, Tần Ninh đứng bên trên hòn đảo đang di động, nhìn ra phía sau.

Hơn trăm người, dẫn động biển Địa Vị.

Chí ít chết hơn hơn phân nửa!

Tần Ninh lười tính.

Hắn không nói láo.

Biển Địa Vị này đều là do hoa Thất Dạ ngưng tụ sương mai mà thành, cho nên mới có mùi thơm nhàn nhạt.

Ngửi nhiều thì sẽ bị ảnh hưởng đến mạng sống.

Hoa Thất Dạ, cực kỳ mẫn cảm với linh khí, có thể nói là chán ghét, căm hận.

Một khi xuất hiện sóng linh khí, sẽ liều lĩnh công kích.

Muốn vượt biển, phải vượt chính mình trước.

Vượt qua chính mình, không phải là ẩn giấu linh khí mà là khiến linh khí lột xác, hóa thành khí tức giống hoa Thất Dạ.

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Lý Hoành Trung quát lên.“Hắn ở đó!”Lý Nguyên Bân nhìn về phía đảo, cũng hơi sững sờ.Người đâu rồi?Tiếng nước chảy róc rách.Tần Ninh lúc này đứng vững ở trên đỉnh hòn đảo, nhìn mọi người.“Đồ Vạn Sơn!”“Lý Hoành Trung!”“Hãy trải nghiệm uy lực của hoa Thất Dạ đi nhé”.“Bảo ta dẫn đường cho các người? Các người cũng xứng à?”Chân Tần Ninh khẽ chuyển động, hòn đảo to lớn bỗng đung đưa như một chiếc thuyền lớn vậy, rời khỏi nơi này.“Thằng khốn kiếp!”Đồ Vạn Sơn giận không kềm được.Một luồng linh khí vút thẳng lên trời.Nhưng lúc này, một cái xúc tu to lớn cỡ trăm mét, vào thời khắc này bay lên không.Đồ Vạn Sơn vừa định chạy như bay nhưng thân thể vừa mới nâng lên thì đã bị cản xuống.“Đáng chết, vì sao những xúc tu này chẳng quan tâm gì hắn vậy?”Đồ Vạn Sơn bị cản lại, phẫn nộ quát lên.Càng thi triển ra khí tức mạnh mẽ thì lực tấn công của xúc tu càng mạnh.Hơn nữa, phạm vi giao chiến mà khuếch tán ra thì các xúc tu khác cũng sẽ xông lên mặt biển.Cứ tiếp tục như thế thì bọn họ sẽ chết!“Cái tên khốn Tần Ninh này!”Lý Hoành Trung cùng Đồ Vạn Sơn lúc này đều giận dữ rống lên.Không ngờ họ lại bị Tần Ninh gài bẫy ở đây.Cái tên đó cố ý!Giờ khắc này, Tần Ninh đứng bên trên hòn đảo đang di động, nhìn ra phía sau.Hơn trăm người, dẫn động biển Địa Vị.Chí ít chết hơn hơn phân nửa!Tần Ninh lười tính.Hắn không nói láo.Biển Địa Vị này đều là do hoa Thất Dạ ngưng tụ sương mai mà thành, cho nên mới có mùi thơm nhàn nhạt.Ngửi nhiều thì sẽ bị ảnh hưởng đến mạng sống.Hoa Thất Dạ, cực kỳ mẫn cảm với linh khí, có thể nói là chán ghét, căm hận.Một khi xuất hiện sóng linh khí, sẽ liều lĩnh công kích.Muốn vượt biển, phải vượt chính mình trước.Vượt qua chính mình, không phải là ẩn giấu linh khí mà là khiến linh khí lột xác, hóa thành khí tức giống hoa Thất Dạ.

Chương 1586: Hắn không nói láo.