“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…

Chương 1628: Ai mà tin được cơ chứ?  

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Cảnh giới của Tần Ninh là gì?Là cảnh giới Hoá Thần thất chuyển!Còn ba người kia là cảnh giới Tạo Hoá đó!Bây giờ có thể nói là khoảng cách ngang trời đất.Thế nhưng Tần Ninh vẫn có thể chiến đấu!Quả thật là đi ngược lại với chênh lệch cảnh giới mà bọn họ biết.“Tần công tử còn có thể chống đỡ được mấy lần nữa?”Người đàn ông khinh miệt cười lạnh một tiếng, bàn tay trực tiếp chụp về phía Tần Ninh.“Ngươi nói xem?”Tần Ninh lúc này tà mị nở một nụ cười.Phụt!Phun ra một ngụm máu tươi, linh kiếm Linh Cốt Nguyệt lúc này phát ra từng tia sáng.Ánh trắng trên thân kiếm lúc này đã chuyển thành ánh đỏ.Trên thân kiếm bắt đầu xuất hiện vết nứt.“Hả?”Nhìn thấy động tác lần này của Tần Ninh, sắc mặt người đàn ông cầm đầu trở nên nghiêm trọng.“Thử xem xem?”Tần Ninh khiêu khích nhìn người đàn ông trước mặt.“Tự tìm cái chết!”Người đàn ông ngưng tụ khí Tạo Hoá trong tay một lần nữa, hoá thành một chưởng ấn, ầm ầm giáng xuống.Bàn tay của người đàn ông lúc này trực tiếp chụp về phía Tần Ninh.“Chém!”Tần Ninh nói một tiếng.Lúc này kiếm liền chém xuống.Kiếm mang rực rỡ chói loá, giống như một con rồng già từ bên trong lao ra, nháy mắt giết tới.Bùm...Lúc này, một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên.“A...”Lúc này, một tiếng kêu thảm thiết vang lên.Trong nháy mắt, một cánh tay dính đầy máu xì xèo rơi vào bên trong nham thạch.Người đàn ông cầm đầu sắc mặt trắng bệch, một tay ôm chặt lấy bên cánh tay đã bị chặt đứt.Cảnh này khiến tất cả mọi người sững sờ.Người đàn ông cảnh giới Tạo Hoá lại bị chặt đứt một tay.Ai mà tin được cơ chứ?Tần Ninh phun một ngụm máu lên thân linh kiếm Long Cốt Nguyệt mà lại bộc phá ra sức mạnh kinh khủng như vậy sao?

Cảnh giới của Tần Ninh là gì?

Là cảnh giới Hoá Thần thất chuyển!

Còn ba người kia là cảnh giới Tạo Hoá đó!

Bây giờ có thể nói là khoảng cách ngang trời đất.

Thế nhưng Tần Ninh vẫn có thể chiến đấu!

Quả thật là đi ngược lại với chênh lệch cảnh giới mà bọn họ biết.

“Tần công tử còn có thể chống đỡ được mấy lần nữa?”

Người đàn ông khinh miệt cười lạnh một tiếng, bàn tay trực tiếp chụp về phía Tần Ninh.

“Ngươi nói xem?”

Tần Ninh lúc này tà mị nở một nụ cười.

Phụt!

Phun ra một ngụm máu tươi, linh kiếm Linh Cốt Nguyệt lúc này phát ra từng tia sáng.

Ánh trắng trên thân kiếm lúc này đã chuyển thành ánh đỏ.

Trên thân kiếm bắt đầu xuất hiện vết nứt.

“Hả?”

Nhìn thấy động tác lần này của Tần Ninh, sắc mặt người đàn ông cầm đầu trở nên nghiêm trọng.

“Thử xem xem?”

Tần Ninh khiêu khích nhìn người đàn ông trước mặt.

“Tự tìm cái chết!”

Người đàn ông ngưng tụ khí Tạo Hoá trong tay một lần nữa, hoá thành một chưởng ấn, ầm ầm giáng xuống.

Bàn tay của người đàn ông lúc này trực tiếp chụp về phía Tần Ninh.

“Chém!”

Tần Ninh nói một tiếng.

Lúc này kiếm liền chém xuống.

Kiếm mang rực rỡ chói loá, giống như một con rồng già từ bên trong lao ra, nháy mắt giết tới.

Bùm...

Lúc này, một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên.

“A...”

Lúc này, một tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Trong nháy mắt, một cánh tay dính đầy máu xì xèo rơi vào bên trong nham thạch.

Người đàn ông cầm đầu sắc mặt trắng bệch, một tay ôm chặt lấy bên cánh tay đã bị chặt đứt.

Cảnh này khiến tất cả mọi người sững sờ.

Người đàn ông cảnh giới Tạo Hoá lại bị chặt đứt một tay.

Ai mà tin được cơ chứ?

Tần Ninh phun một ngụm máu lên thân linh kiếm Long Cốt Nguyệt mà lại bộc phá ra sức mạnh kinh khủng như vậy sao?

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Cảnh giới của Tần Ninh là gì?Là cảnh giới Hoá Thần thất chuyển!Còn ba người kia là cảnh giới Tạo Hoá đó!Bây giờ có thể nói là khoảng cách ngang trời đất.Thế nhưng Tần Ninh vẫn có thể chiến đấu!Quả thật là đi ngược lại với chênh lệch cảnh giới mà bọn họ biết.“Tần công tử còn có thể chống đỡ được mấy lần nữa?”Người đàn ông khinh miệt cười lạnh một tiếng, bàn tay trực tiếp chụp về phía Tần Ninh.“Ngươi nói xem?”Tần Ninh lúc này tà mị nở một nụ cười.Phụt!Phun ra một ngụm máu tươi, linh kiếm Linh Cốt Nguyệt lúc này phát ra từng tia sáng.Ánh trắng trên thân kiếm lúc này đã chuyển thành ánh đỏ.Trên thân kiếm bắt đầu xuất hiện vết nứt.“Hả?”Nhìn thấy động tác lần này của Tần Ninh, sắc mặt người đàn ông cầm đầu trở nên nghiêm trọng.“Thử xem xem?”Tần Ninh khiêu khích nhìn người đàn ông trước mặt.“Tự tìm cái chết!”Người đàn ông ngưng tụ khí Tạo Hoá trong tay một lần nữa, hoá thành một chưởng ấn, ầm ầm giáng xuống.Bàn tay của người đàn ông lúc này trực tiếp chụp về phía Tần Ninh.“Chém!”Tần Ninh nói một tiếng.Lúc này kiếm liền chém xuống.Kiếm mang rực rỡ chói loá, giống như một con rồng già từ bên trong lao ra, nháy mắt giết tới.Bùm...Lúc này, một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên.“A...”Lúc này, một tiếng kêu thảm thiết vang lên.Trong nháy mắt, một cánh tay dính đầy máu xì xèo rơi vào bên trong nham thạch.Người đàn ông cầm đầu sắc mặt trắng bệch, một tay ôm chặt lấy bên cánh tay đã bị chặt đứt.Cảnh này khiến tất cả mọi người sững sờ.Người đàn ông cảnh giới Tạo Hoá lại bị chặt đứt một tay.Ai mà tin được cơ chứ?Tần Ninh phun một ngụm máu lên thân linh kiếm Long Cốt Nguyệt mà lại bộc phá ra sức mạnh kinh khủng như vậy sao?

Chương 1628: Ai mà tin được cơ chứ?