“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…

Chương 1641: Cấm địa Thiên Vị vô cùng nguy hiểm.  

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Tần Ninh dẫn theo Bùi Thư Thư và Trác Tiểu Nhã cưỡi trên thân rồng băng đi theo sau.Một đoàn người lúc này rời khỏi nghĩa địa Thiên Vị, xuất phát đi về phía biển Địa Vị, núi Nhân Vị...Lúc đến, các thế lực lớn gặp phải rất nhiều chướng ngại, phiền phức, cho dù cẩn thận từng li từng tí vẫn thương vong vô số.Nhưng bây giờ, trên đường trở về có Thạch Cảm Đương đi trước dẫn đường.Liệt thi, xác khô dám cản đường thì chặt.Quái vật cản đường ở trong biển Địa Vị, chặt.Linh thú biến dị ngăn cản ở núi Nhân Vị, chặt.Chỉ một chữ chặt!Thạch Cảm Đương dẫn đường phía trước, suốt cả chặng đường có thể nói là gió tanh mưa máu.Lần này, mấy người Đồ Vạn Sơn hoàn toàn sững sờ.Lần này đã không còn bất cứ ý định phản kháng nào nữa.Bọn họ tận mắt chứng kiến Thạch Cảm Đương cầm rìu trực tiếp giết chết tươi một con huyền thú!Huyền thú là gì?Cho dù là huyền thú cấp một cấp thấp nhất thì cũng là cảnh giới Nhân Vị.Vậy mà Thạch Cảm Đương lại chẳng hề coi ra gì.Bây giờ, mọi người mới hiểu ra.Bọn họ đã trêu chọc một người không nên trêu chọc nhất.Núi Nhân Vị, bên trong một sơn cốc.Cốc Tân Nguyệt bây giờ ngồi ngay ngắn ở trong sơn cốc, bàn tay ngọc ngà chống cằm, ngơ ngác nhìn ra phía ngoài sơn cốc.Mấy ngày đã trôi qua, sao Tần Ninh vẫn còn chưa quay lại?Cốc Tân Nguyệt trong lúc nhất thời có hơi hoảng loạn.Cấm địa Thiên Vị vô cùng nguy hiểm.Ngay cả cảnh giới Thiên Vị thì vào sâu bên trong cũng có thể sẽ chết.Tuy Tần Ninh đã hứa chắc như đinh cột, nhưng dù sao hắn cũng mới chỉ là cảnh giới Hoá Thần, lại thêm lục đại tông môn đi vào nữa...Từ trước đến giờ Cốc Tân Nguyệt chưa từng lo lắng như này...“Ta... lo lắng cho hắn làm gì chứ?”Cốc Tân Nguyệt suy nghĩ thất thần, lẩm bẩm nói: “Rốt cuộc có phải là hắn không vẫn còn chưa chắc đâu...”Vù vù...Lúc này, một trận gió lạnh thổi qua.Mặt đất bây giờ có vẻ hơi dao động, xung quanh, trong sơn cốc, những con báo Thiết Giáp không dám đến gần lúc này nằm rạp hết xuống đất, run lẩy bẩy.“Hả?”Bóng hình của Cốc Tân Nguyệt lúc này vùn vụt lao ra.Giữa đồi núi phía trước.Một bóng dáng thiếu niên tay cầm búa rìu chém ngang chém dọc, mạnh mẽ đi thẳng đến.

Tần Ninh dẫn theo Bùi Thư Thư và Trác Tiểu Nhã cưỡi trên thân rồng băng đi theo sau.

Một đoàn người lúc này rời khỏi nghĩa địa Thiên Vị, xuất phát đi về phía biển Địa Vị, núi Nhân Vị...

Lúc đến, các thế lực lớn gặp phải rất nhiều chướng ngại, phiền phức, cho dù cẩn thận từng li từng tí vẫn thương vong vô số.

Nhưng bây giờ, trên đường trở về có Thạch Cảm Đương đi trước dẫn đường.

Liệt thi, xác khô dám cản đường thì chặt.

Quái vật cản đường ở trong biển Địa Vị, chặt.

Linh thú biến dị ngăn cản ở núi Nhân Vị, chặt.

Chỉ một chữ chặt!

Thạch Cảm Đương dẫn đường phía trước, suốt cả chặng đường có thể nói là gió tanh mưa máu.

Lần này, mấy người Đồ Vạn Sơn hoàn toàn sững sờ.

Lần này đã không còn bất cứ ý định phản kháng nào nữa.

Bọn họ tận mắt chứng kiến Thạch Cảm Đương cầm rìu trực tiếp giết chết tươi một con huyền thú!

Huyền thú là gì?

Cho dù là huyền thú cấp một cấp thấp nhất thì cũng là cảnh giới Nhân Vị.

Vậy mà Thạch Cảm Đương lại chẳng hề coi ra gì.

Bây giờ, mọi người mới hiểu ra.

Bọn họ đã trêu chọc một người không nên trêu chọc nhất.

Núi Nhân Vị, bên trong một sơn cốc.

Cốc Tân Nguyệt bây giờ ngồi ngay ngắn ở trong sơn cốc, bàn tay ngọc ngà chống cằm, ngơ ngác nhìn ra phía ngoài sơn cốc.

Mấy ngày đã trôi qua, sao Tần Ninh vẫn còn chưa quay lại?

Cốc Tân Nguyệt trong lúc nhất thời có hơi hoảng loạn.

Cấm địa Thiên Vị vô cùng nguy hiểm.

Ngay cả cảnh giới Thiên Vị thì vào sâu bên trong cũng có thể sẽ chết.

Tuy Tần Ninh đã hứa chắc như đinh cột, nhưng dù sao hắn cũng mới chỉ là cảnh giới Hoá Thần, lại thêm lục đại tông môn đi vào nữa...

Từ trước đến giờ Cốc Tân Nguyệt chưa từng lo lắng như này...

“Ta... lo lắng cho hắn làm gì chứ?”

Cốc Tân Nguyệt suy nghĩ thất thần, lẩm bẩm nói: “Rốt cuộc có phải là hắn không vẫn còn chưa chắc đâu...”

Vù vù...

Lúc này, một trận gió lạnh thổi qua.

Mặt đất bây giờ có vẻ hơi dao động, xung quanh, trong sơn cốc, những con báo Thiết Giáp không dám đến gần lúc này nằm rạp hết xuống đất, run lẩy bẩy.

“Hả?”

Bóng hình của Cốc Tân Nguyệt lúc này vùn vụt lao ra.

Giữa đồi núi phía trước.

Một bóng dáng thiếu niên tay cầm búa rìu chém ngang chém dọc, mạnh mẽ đi thẳng đến.

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Tần Ninh dẫn theo Bùi Thư Thư và Trác Tiểu Nhã cưỡi trên thân rồng băng đi theo sau.Một đoàn người lúc này rời khỏi nghĩa địa Thiên Vị, xuất phát đi về phía biển Địa Vị, núi Nhân Vị...Lúc đến, các thế lực lớn gặp phải rất nhiều chướng ngại, phiền phức, cho dù cẩn thận từng li từng tí vẫn thương vong vô số.Nhưng bây giờ, trên đường trở về có Thạch Cảm Đương đi trước dẫn đường.Liệt thi, xác khô dám cản đường thì chặt.Quái vật cản đường ở trong biển Địa Vị, chặt.Linh thú biến dị ngăn cản ở núi Nhân Vị, chặt.Chỉ một chữ chặt!Thạch Cảm Đương dẫn đường phía trước, suốt cả chặng đường có thể nói là gió tanh mưa máu.Lần này, mấy người Đồ Vạn Sơn hoàn toàn sững sờ.Lần này đã không còn bất cứ ý định phản kháng nào nữa.Bọn họ tận mắt chứng kiến Thạch Cảm Đương cầm rìu trực tiếp giết chết tươi một con huyền thú!Huyền thú là gì?Cho dù là huyền thú cấp một cấp thấp nhất thì cũng là cảnh giới Nhân Vị.Vậy mà Thạch Cảm Đương lại chẳng hề coi ra gì.Bây giờ, mọi người mới hiểu ra.Bọn họ đã trêu chọc một người không nên trêu chọc nhất.Núi Nhân Vị, bên trong một sơn cốc.Cốc Tân Nguyệt bây giờ ngồi ngay ngắn ở trong sơn cốc, bàn tay ngọc ngà chống cằm, ngơ ngác nhìn ra phía ngoài sơn cốc.Mấy ngày đã trôi qua, sao Tần Ninh vẫn còn chưa quay lại?Cốc Tân Nguyệt trong lúc nhất thời có hơi hoảng loạn.Cấm địa Thiên Vị vô cùng nguy hiểm.Ngay cả cảnh giới Thiên Vị thì vào sâu bên trong cũng có thể sẽ chết.Tuy Tần Ninh đã hứa chắc như đinh cột, nhưng dù sao hắn cũng mới chỉ là cảnh giới Hoá Thần, lại thêm lục đại tông môn đi vào nữa...Từ trước đến giờ Cốc Tân Nguyệt chưa từng lo lắng như này...“Ta... lo lắng cho hắn làm gì chứ?”Cốc Tân Nguyệt suy nghĩ thất thần, lẩm bẩm nói: “Rốt cuộc có phải là hắn không vẫn còn chưa chắc đâu...”Vù vù...Lúc này, một trận gió lạnh thổi qua.Mặt đất bây giờ có vẻ hơi dao động, xung quanh, trong sơn cốc, những con báo Thiết Giáp không dám đến gần lúc này nằm rạp hết xuống đất, run lẩy bẩy.“Hả?”Bóng hình của Cốc Tân Nguyệt lúc này vùn vụt lao ra.Giữa đồi núi phía trước.Một bóng dáng thiếu niên tay cầm búa rìu chém ngang chém dọc, mạnh mẽ đi thẳng đến.

Chương 1641: Cấm địa Thiên Vị vô cùng nguy hiểm.