“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…
Chương 1647: Cửu U Đại Đế!
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Cốc Tân Nguyệt cùng Thạch Cảm Đương đứng phía sau.“Cốc tiên tử, nhiều năm không gặp, cô vẫn mỹ lệ làm rung động lòng người, khuynh quốc khuynh thành, ưu nhã không màng danh lợi và khiến người ta thần hồn đảo diên như xưa!”Thạch Cảm Đương nịnh nọt một hồi, cười khì khì nói: “Sư tôn ta thích cô à?”Lời này vừa nói ra, Cốc Tân Nguyệt liền lườm Thạch Cảm Đương.“Nói đùa, nói đùa thôi mà”.Thạch Cảm Đương vội vàng xua tay nói: “Sư tôn ta quay về được bao lâu rồi?”“Hiện nay, Cửu U đại lục giờ ra sao?”“Ta cũng không nắm rõ”.Cốc Tân Nguyệt từ từ nói: “Qua bao nhiêu năm, ta chỉ đến Cửu U đại lục có một lần”.Thạch Cảm Đương bĩu môi, không nói thêm nữa.Xem ra là cũng không hỏi được gì từ cô gái này.“Sư tôn, Cửu U đại lục, hiện nay như thế nào rồi ạ? Và năm đó, rốt cuộc người đã đi đâu?”Thạch Cảm Đương lúc này mới rảnh rỗi mà hỏi chuyện.“Đi đâu à?”Tần Ninh mỉm cười nói: “Hàng ngàn vạn đại lục này, nơi nào có ánh sáng, nơi đó ta đều từng đi qua”.Cốc Tân Nguyệt nghe vậy, sắc mặt hơi thay đổi.Thạch Cảm Đương lúc này cũng bĩu môi.Đều đi qua?Người cứ khoác lác đi!Cũng nói khoác như vậy trước mặt hắn ta, hắn ta không dám cãi lại.“Ngươi không tin?”Tần Ninh nhìn Thạch Cảm Đương.“Tin, con tin chứ, trên đời này không có gì là sư tôn không làm được, nhìn ra hàng ngàn vạn đại lục, không một ai có thể là đối thủ của người!”“Thiên sơn vạn thủy, người đều đi qua”.Thạch Cảm Đương cúi đầu khom lưng, bộ dạng như tiểu lưu manh.“Phí cho cái bộ dáng thật thà của ngươi quá đi mất”.Thạch Cảm Đương cười khì khì, không cãi lại.Nói đùa!Trên đời này chỉ có một người mà Thạch Cảm Đương hắn ta không dám chọc.Cửu U Đại Đế!Cho dù là tôn giả Thanh Vân, hắn ta cũng dám trêu.Nhưng vị này, trêu vào thì sẽ toi đời ngay.Thạch Cảm Đương nhìn quang cảnh bốn phía không ngừng lui lại phía sau, lòng mừng như điên.Hắn ta, Thạch Cảm Đương!Ra ngoài rồi!
Cốc Tân Nguyệt cùng Thạch Cảm Đương đứng phía sau.
“Cốc tiên tử, nhiều năm không gặp, cô vẫn mỹ lệ làm rung động lòng người, khuynh quốc khuynh thành, ưu nhã không màng danh lợi và khiến người ta thần hồn đảo diên như xưa!”
Thạch Cảm Đương nịnh nọt một hồi, cười khì khì nói: “Sư tôn ta thích cô à?”
Lời này vừa nói ra, Cốc Tân Nguyệt liền lườm Thạch Cảm Đương.
“Nói đùa, nói đùa thôi mà”.
Thạch Cảm Đương vội vàng xua tay nói: “Sư tôn ta quay về được bao lâu rồi?”
“Hiện nay, Cửu U đại lục giờ ra sao?”
“Ta cũng không nắm rõ”.
Cốc Tân Nguyệt từ từ nói: “Qua bao nhiêu năm, ta chỉ đến Cửu U đại lục có một lần”.
Thạch Cảm Đương bĩu môi, không nói thêm nữa.
Xem ra là cũng không hỏi được gì từ cô gái này.
“Sư tôn, Cửu U đại lục, hiện nay như thế nào rồi ạ? Và năm đó, rốt cuộc người đã đi đâu?”
Thạch Cảm Đương lúc này mới rảnh rỗi mà hỏi chuyện.
“Đi đâu à?”
Tần Ninh mỉm cười nói: “Hàng ngàn vạn đại lục này, nơi nào có ánh sáng, nơi đó ta đều từng đi qua”.
Cốc Tân Nguyệt nghe vậy, sắc mặt hơi thay đổi.
Thạch Cảm Đương lúc này cũng bĩu môi.
Đều đi qua?
Người cứ khoác lác đi!
Cũng nói khoác như vậy trước mặt hắn ta, hắn ta không dám cãi lại.
“Ngươi không tin?”
Tần Ninh nhìn Thạch Cảm Đương.
“Tin, con tin chứ, trên đời này không có gì là sư tôn không làm được, nhìn ra hàng ngàn vạn đại lục, không một ai có thể là đối thủ của người!”
“Thiên sơn vạn thủy, người đều đi qua”.
Thạch Cảm Đương cúi đầu khom lưng, bộ dạng như tiểu lưu manh.
“Phí cho cái bộ dáng thật thà của ngươi quá đi mất”.
Thạch Cảm Đương cười khì khì, không cãi lại.
Nói đùa!
Trên đời này chỉ có một người mà Thạch Cảm Đương hắn ta không dám chọc.
Cửu U Đại Đế!
Cho dù là tôn giả Thanh Vân, hắn ta cũng dám trêu.
Nhưng vị này, trêu vào thì sẽ toi đời ngay.
Thạch Cảm Đương nhìn quang cảnh bốn phía không ngừng lui lại phía sau, lòng mừng như điên.
Hắn ta, Thạch Cảm Đương!
Ra ngoài rồi!
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Cốc Tân Nguyệt cùng Thạch Cảm Đương đứng phía sau.“Cốc tiên tử, nhiều năm không gặp, cô vẫn mỹ lệ làm rung động lòng người, khuynh quốc khuynh thành, ưu nhã không màng danh lợi và khiến người ta thần hồn đảo diên như xưa!”Thạch Cảm Đương nịnh nọt một hồi, cười khì khì nói: “Sư tôn ta thích cô à?”Lời này vừa nói ra, Cốc Tân Nguyệt liền lườm Thạch Cảm Đương.“Nói đùa, nói đùa thôi mà”.Thạch Cảm Đương vội vàng xua tay nói: “Sư tôn ta quay về được bao lâu rồi?”“Hiện nay, Cửu U đại lục giờ ra sao?”“Ta cũng không nắm rõ”.Cốc Tân Nguyệt từ từ nói: “Qua bao nhiêu năm, ta chỉ đến Cửu U đại lục có một lần”.Thạch Cảm Đương bĩu môi, không nói thêm nữa.Xem ra là cũng không hỏi được gì từ cô gái này.“Sư tôn, Cửu U đại lục, hiện nay như thế nào rồi ạ? Và năm đó, rốt cuộc người đã đi đâu?”Thạch Cảm Đương lúc này mới rảnh rỗi mà hỏi chuyện.“Đi đâu à?”Tần Ninh mỉm cười nói: “Hàng ngàn vạn đại lục này, nơi nào có ánh sáng, nơi đó ta đều từng đi qua”.Cốc Tân Nguyệt nghe vậy, sắc mặt hơi thay đổi.Thạch Cảm Đương lúc này cũng bĩu môi.Đều đi qua?Người cứ khoác lác đi!Cũng nói khoác như vậy trước mặt hắn ta, hắn ta không dám cãi lại.“Ngươi không tin?”Tần Ninh nhìn Thạch Cảm Đương.“Tin, con tin chứ, trên đời này không có gì là sư tôn không làm được, nhìn ra hàng ngàn vạn đại lục, không một ai có thể là đối thủ của người!”“Thiên sơn vạn thủy, người đều đi qua”.Thạch Cảm Đương cúi đầu khom lưng, bộ dạng như tiểu lưu manh.“Phí cho cái bộ dáng thật thà của ngươi quá đi mất”.Thạch Cảm Đương cười khì khì, không cãi lại.Nói đùa!Trên đời này chỉ có một người mà Thạch Cảm Đương hắn ta không dám chọc.Cửu U Đại Đế!Cho dù là tôn giả Thanh Vân, hắn ta cũng dám trêu.Nhưng vị này, trêu vào thì sẽ toi đời ngay.Thạch Cảm Đương nhìn quang cảnh bốn phía không ngừng lui lại phía sau, lòng mừng như điên.Hắn ta, Thạch Cảm Đương!Ra ngoài rồi!