“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…

Chương 1664: “Chúng ta đi!”  

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… “Hai con nghé còi, nhớ kỹ, Thiên Ám, ngươi họ Thạch, theo họ của ta!”Thạch Cảm Đương không nói nhiều lời vô nghĩa, trực tiếp biến mất không thấy gì nữa, chỉ để lại một tàn ảnh.Thiên Ám và Minh Ung hoàn toàn sững sờ.Chuyện này... rốt cuộc là sao?Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi tuy nói là tỳ nữ của Tần Ninh nhưng đó cũng chỉ là trên danh nghĩa.Cha mẹ của hai người cũng nhìn ra được hai cô gái đối với Tần Ninh, có sùng bái, nhưng nhiều hơn là ái mộ, ở bên cạnh hắn ngoan ngoãn phục tùng.Tuy ngoài miệng Tần Ninh nói Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên là tỳ nữ của mình.Thế nhưng làm gì có ai lại lo lắng cho tỳ nữ đến thế.Đích thân dạy bảo, đích thân huấn luyện, cầm trong lòng bàn tay nâng niu như thế?Tần Ninh cùng Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi sớm muộn cũng sẽ trở thành gia đình.Vốn cho rằng thiệp mời lần này Thanh Vân tông gửi đến là Tần Ninh thành thân với Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi.Thật không ngờ được rằng lại không phải như vậy.Đây rốt cuộc là chuyện gì?Không chỉ có thế.“Lão Ám, rốt cuộc thì ngươi họ Thiên hay là họ Thạch?”Minh ung vừa nói ra lời này, Thiên Ám càng ngơ ngác.“Cút đi!”“Lời của một đứa nhóc mười lăm mười sáu tuổi mà ngươi cũng tin à?”Hắt xì...Thạch Cảm Đương đang lao vùn vụt lúc nãy bỗng hắt hơi một cái.“Ai mắng ta?”Thạch Cảm Đương lúc này day day mũi.Lần này còn chưa bắt con cháu mình sửa lại họ thì chỗ của sư tôn lại xảy ra chuyện.Lại nói.Diệp Viên Viên là ai?Vân Sương Nhi là ai?Hắn ta hoàn toàn không biết!Mặc kệ!Dù sao thì chuyện của sư tôn cũng chính là chuyện của mình!Một lát nữa sư tôn bảo chặt ai thì cứ chặt kẻ đó!Vừa khéo, ở đại lục Thiên Long vẫn còn chưa chặt đã!Cơ thể của rồng băng lao vùn vụt đi.Cốc Tân Nguyệt bây giờ đứng ở bên cạnh Tần Ninh.Nàng có thể cảm nhận được, Tần Ninh lúc này đang nổi giận.Bởi vì điều gì?Vì Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi kia sao?Nghĩ đến đây, trái tim của Cốc Tân Nguyệt hơi nhói đau.“Không cần phải ăn giấm!”

“Hai con nghé còi, nhớ kỹ, Thiên Ám, ngươi họ Thạch, theo họ của ta!”

Thạch Cảm Đương không nói nhiều lời vô nghĩa, trực tiếp biến mất không thấy gì nữa, chỉ để lại một tàn ảnh.

Thiên Ám và Minh Ung hoàn toàn sững sờ.

Chuyện này... rốt cuộc là sao?

Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi tuy nói là tỳ nữ của Tần Ninh nhưng đó cũng chỉ là trên danh nghĩa.

Cha mẹ của hai người cũng nhìn ra được hai cô gái đối với Tần Ninh, có sùng bái, nhưng nhiều hơn là ái mộ, ở bên cạnh hắn ngoan ngoãn phục tùng.

Tuy ngoài miệng Tần Ninh nói Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên là tỳ nữ của mình.

Thế nhưng làm gì có ai lại lo lắng cho tỳ nữ đến thế.

Đích thân dạy bảo, đích thân huấn luyện, cầm trong lòng bàn tay nâng niu như thế?

Tần Ninh cùng Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi sớm muộn cũng sẽ trở thành gia đình.

Vốn cho rằng thiệp mời lần này Thanh Vân tông gửi đến là Tần Ninh thành thân với Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi.

Thật không ngờ được rằng lại không phải như vậy.

Đây rốt cuộc là chuyện gì?

Không chỉ có thế.

“Lão Ám, rốt cuộc thì ngươi họ Thiên hay là họ Thạch?”

Minh ung vừa nói ra lời này, Thiên Ám càng ngơ ngác.

“Cút đi!”

“Lời của một đứa nhóc mười lăm mười sáu tuổi mà ngươi cũng tin à?”

Hắt xì...

Thạch Cảm Đương đang lao vùn vụt lúc nãy bỗng hắt hơi một cái.

“Ai mắng ta?”

Thạch Cảm Đương lúc này day day mũi.

Lần này còn chưa bắt con cháu mình sửa lại họ thì chỗ của sư tôn lại xảy ra chuyện.

Lại nói.

Diệp Viên Viên là ai?

Vân Sương Nhi là ai?

Hắn ta hoàn toàn không biết!

Mặc kệ!

Dù sao thì chuyện của sư tôn cũng chính là chuyện của mình!

Một lát nữa sư tôn bảo chặt ai thì cứ chặt kẻ đó!

Vừa khéo, ở đại lục Thiên Long vẫn còn chưa chặt đã!

Cơ thể của rồng băng lao vùn vụt đi.

Cốc Tân Nguyệt bây giờ đứng ở bên cạnh Tần Ninh.

Nàng có thể cảm nhận được, Tần Ninh lúc này đang nổi giận.

Bởi vì điều gì?

Vì Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi kia sao?

Nghĩ đến đây, trái tim của Cốc Tân Nguyệt hơi nhói đau.

“Không cần phải ăn giấm!”

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… “Hai con nghé còi, nhớ kỹ, Thiên Ám, ngươi họ Thạch, theo họ của ta!”Thạch Cảm Đương không nói nhiều lời vô nghĩa, trực tiếp biến mất không thấy gì nữa, chỉ để lại một tàn ảnh.Thiên Ám và Minh Ung hoàn toàn sững sờ.Chuyện này... rốt cuộc là sao?Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi tuy nói là tỳ nữ của Tần Ninh nhưng đó cũng chỉ là trên danh nghĩa.Cha mẹ của hai người cũng nhìn ra được hai cô gái đối với Tần Ninh, có sùng bái, nhưng nhiều hơn là ái mộ, ở bên cạnh hắn ngoan ngoãn phục tùng.Tuy ngoài miệng Tần Ninh nói Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên là tỳ nữ của mình.Thế nhưng làm gì có ai lại lo lắng cho tỳ nữ đến thế.Đích thân dạy bảo, đích thân huấn luyện, cầm trong lòng bàn tay nâng niu như thế?Tần Ninh cùng Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi sớm muộn cũng sẽ trở thành gia đình.Vốn cho rằng thiệp mời lần này Thanh Vân tông gửi đến là Tần Ninh thành thân với Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi.Thật không ngờ được rằng lại không phải như vậy.Đây rốt cuộc là chuyện gì?Không chỉ có thế.“Lão Ám, rốt cuộc thì ngươi họ Thiên hay là họ Thạch?”Minh ung vừa nói ra lời này, Thiên Ám càng ngơ ngác.“Cút đi!”“Lời của một đứa nhóc mười lăm mười sáu tuổi mà ngươi cũng tin à?”Hắt xì...Thạch Cảm Đương đang lao vùn vụt lúc nãy bỗng hắt hơi một cái.“Ai mắng ta?”Thạch Cảm Đương lúc này day day mũi.Lần này còn chưa bắt con cháu mình sửa lại họ thì chỗ của sư tôn lại xảy ra chuyện.Lại nói.Diệp Viên Viên là ai?Vân Sương Nhi là ai?Hắn ta hoàn toàn không biết!Mặc kệ!Dù sao thì chuyện của sư tôn cũng chính là chuyện của mình!Một lát nữa sư tôn bảo chặt ai thì cứ chặt kẻ đó!Vừa khéo, ở đại lục Thiên Long vẫn còn chưa chặt đã!Cơ thể của rồng băng lao vùn vụt đi.Cốc Tân Nguyệt bây giờ đứng ở bên cạnh Tần Ninh.Nàng có thể cảm nhận được, Tần Ninh lúc này đang nổi giận.Bởi vì điều gì?Vì Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi kia sao?Nghĩ đến đây, trái tim của Cốc Tân Nguyệt hơi nhói đau.“Không cần phải ăn giấm!”

Chương 1664: “Chúng ta đi!”