Tiếng nước rào rào bên tai đã đánh thức Tô Lam đang say giấc vừa mở đôi mắt nhập nhèm ngái ngủ ra liền bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ luôn rồi. Đây là một căn phòng cho thuê sang trọng, ánh nắng buổi sớm chiếu rọi lên khăn trải giường hỗn loạn, quần áo, giày của đàn ông và phụ nữ rơi vãi ở trên thảm, trong phòng tràn ngập một loại hương vị sau khi nam nữ hoan ái. Cô cúi đầu nhìn thử thân thể trần trụi trong chăn, liền cảm nhận được có gì đó không ổn từ dưới thân truyền đến, Tô Lam ra sức nắm lấy mái tóc dài của mình, ký ức mơ hồ không hoàn chỉnh về đêm qua như đoạn phim nhanh chóng ập tới. Bạn trai yêu nhau ba năm nói cô không dịu dàng, không chu đáo, không có hương vị phụ nữ nên bỏ đi ra nước ngoài cùng một đứa con gái nhà giàu để học tiến sĩ rồi. Thành phố Z Quán bar Tình Thư: Trong quán bar ồn ào tiếng người, dưới ánh đèn chớp nháy sặc sỡ, từng tốp nam nữ lắc lư thân mình, điên cuồng nhảy múa trên sàn nhảy. Một bóng người lướt qua đám đông, áo phông trảng, quần bò xanh nhạt, cột…
Chương 156
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTiếng nước rào rào bên tai đã đánh thức Tô Lam đang say giấc vừa mở đôi mắt nhập nhèm ngái ngủ ra liền bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ luôn rồi. Đây là một căn phòng cho thuê sang trọng, ánh nắng buổi sớm chiếu rọi lên khăn trải giường hỗn loạn, quần áo, giày của đàn ông và phụ nữ rơi vãi ở trên thảm, trong phòng tràn ngập một loại hương vị sau khi nam nữ hoan ái. Cô cúi đầu nhìn thử thân thể trần trụi trong chăn, liền cảm nhận được có gì đó không ổn từ dưới thân truyền đến, Tô Lam ra sức nắm lấy mái tóc dài của mình, ký ức mơ hồ không hoàn chỉnh về đêm qua như đoạn phim nhanh chóng ập tới. Bạn trai yêu nhau ba năm nói cô không dịu dàng, không chu đáo, không có hương vị phụ nữ nên bỏ đi ra nước ngoài cùng một đứa con gái nhà giàu để học tiến sĩ rồi. Thành phố Z Quán bar Tình Thư: Trong quán bar ồn ào tiếng người, dưới ánh đèn chớp nháy sặc sỡ, từng tốp nam nữ lắc lư thân mình, điên cuồng nhảy múa trên sàn nhảy. Một bóng người lướt qua đám đông, áo phông trảng, quần bò xanh nhạt, cột… Chương 156Nhân viên trong đoàn phim và các diễn viên nhìn Tô Nhược Vân cách đó không xa, liền biết có chuyện gì xảy ra.Chắc chắn là Tô Nhược Vân lại nhận vơ lấy hàng , kết quả thấy tên của Tô Lam, không có đường lùi, vì thế ký tên của Tô Lam, định mơ hồ cho qua chuyện.Kết quả…Tô Nhược Vân đứng ở đó, chỉ cảm thấy lồng ngực tức nghẹn, hận không thể tìm một cái lỗ mà chui xuống!Tô Lam nhận lấy hộp quà: “Làm phiền anh rồi”“Không có gì!” Anh chàng giao hàng cười rồi rời đi.Bây giờ, tất cả mọi người đều đang xem trò cười của Tô Nhược Vân!Đường đường là bà chủ tương lai của Quốc tế Nghệ Tân, vậy mà lại bị một người không có thân phận, không có bối cảnh vượt mặt!Vô cùng nực cười!Tô Lam mở chiếc hộp ra, bên trong có một chiếc lược, còn có một tờ giấy nhắn.“Em yêu, chúng ta sẽ gặp nhau nhanh thôi, nhớ là phải nhớ anh đó”Đề tên: Giản Ngọc.Lúc thấy cái tên này, Tô Lam hơi ngẩn ngơ.Anh lại xuất hiện rồi…Ngay lúc Tô Lam ngây người, chỉ nghe thấy “bốp” một tiếng vang dội, mọi người đều ngạc nhiên.Tô Lam nhìn về phía phát ra âm thanh kia.Chỉ thấy Hoàng Xán ôm mặt, nước mắt rơi lã chã: “Chị Nhược Vân, em, em không cố ý…“Không nhìn rõ ràng đã bảo tôi ký! Cô làm việc như thế Sao?”Tô Nhược Vân quát xong, sải bước đi ra khỏi cổng.Hôm nay, cô ta mất hết mặt mũi!Hoàng Xán chỉ đành đi theo.Tô Lam cảm thấy hôm nay không khỏi quá nổi bật rồi, sau khi tạm biệt đạo diên Lâm Xuyên, liền vội vàng rời đi.Trong đầu cô chỉ có hai chữ.Giản Ngọc, Giản Ngọc, Giản Ngọc.Anh lại xuất hiện rồi, phải làm sao đây?Về đến nhà, Tô Lam vẫn ngẩn ngơ như cũ, cô cầm chiếc lược trong tay.Đây không phải là một chiếc lược bình thường, chỉ đơn giản là chất liệu, cô đã không biết rõ.Màu rất cũ, nhưng có thể nhìn ra vốn dĩ ban đầu là màu trắng, các góc cạnh dường như cũng không ngay ngắn, mỗi một răng lược, đều giống như… răng người.Dáng vẻ kỳ lạ này khiến Tô Lam nghi ngờ rốt cuộc đây có phải là cái lược không.Ngay khi cô cảm thấy kỳ lạ, điện thoại lại vang lên.Thấy số điện thoại trên màn hình, Tô Lam không nhịn được trợn trắng mắt, sau đó nghe máy.
Chương 156
Nhân viên trong đoàn phim và các diễn viên nhìn Tô Nhược Vân cách đó không xa, liền biết có chuyện gì xảy ra.
Chắc chắn là Tô Nhược Vân lại nhận vơ lấy hàng , kết quả thấy tên của Tô Lam, không có đường lùi, vì thế ký tên của Tô Lam, định mơ hồ cho qua chuyện.
Kết quả…
Tô Nhược Vân đứng ở đó, chỉ cảm thấy lồng ngực tức nghẹn, hận không thể tìm một cái lỗ mà chui xuống!
Tô Lam nhận lấy hộp quà: “Làm phiền anh rồi”
“Không có gì!” Anh chàng giao hàng cười rồi rời đi.
Bây giờ, tất cả mọi người đều đang xem trò cười của Tô Nhược Vân!
Đường đường là bà chủ tương lai của Quốc tế Nghệ Tân, vậy mà lại bị một người không có thân phận, không có bối cảnh vượt mặt!
Vô cùng nực cười!
Tô Lam mở chiếc hộp ra, bên trong có một chiếc lược, còn có một tờ giấy nhắn.
“Em yêu, chúng ta sẽ gặp nhau nhanh thôi, nhớ là phải nhớ anh đó”
Đề tên: Giản Ngọc.
Lúc thấy cái tên này, Tô Lam hơi ngẩn ngơ.
Anh lại xuất hiện rồi…
Ngay lúc Tô Lam ngây người, chỉ nghe thấy “bốp” một tiếng vang dội, mọi người đều ngạc nhiên.
Tô Lam nhìn về phía phát ra âm thanh kia.
Chỉ thấy Hoàng Xán ôm mặt, nước mắt rơi lã chã: “Chị Nhược Vân, em, em không cố ý…
“Không nhìn rõ ràng đã bảo tôi ký! Cô làm việc như thế Sao?”
Tô Nhược Vân quát xong, sải bước đi ra khỏi cổng.
Hôm nay, cô ta mất hết mặt mũi!
Hoàng Xán chỉ đành đi theo.
Tô Lam cảm thấy hôm nay không khỏi quá nổi bật rồi, sau khi tạm biệt đạo diên Lâm Xuyên, liền vội vàng rời đi.
Trong đầu cô chỉ có hai chữ.
Giản Ngọc, Giản Ngọc, Giản Ngọc.
Anh lại xuất hiện rồi, phải làm sao đây?
Về đến nhà, Tô Lam vẫn ngẩn ngơ như cũ, cô cầm chiếc lược trong tay.
Đây không phải là một chiếc lược bình thường, chỉ đơn giản là chất liệu, cô đã không biết rõ.
Màu rất cũ, nhưng có thể nhìn ra vốn dĩ ban đầu là màu trắng, các góc cạnh dường như cũng không ngay ngắn, mỗi một răng lược, đều giống như… răng người.
Dáng vẻ kỳ lạ này khiến Tô Lam nghi ngờ rốt cuộc đây có phải là cái lược không.
Ngay khi cô cảm thấy kỳ lạ, điện thoại lại vang lên.
Thấy số điện thoại trên màn hình, Tô Lam không nhịn được trợn trắng mắt, sau đó nghe máy.
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTiếng nước rào rào bên tai đã đánh thức Tô Lam đang say giấc vừa mở đôi mắt nhập nhèm ngái ngủ ra liền bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ luôn rồi. Đây là một căn phòng cho thuê sang trọng, ánh nắng buổi sớm chiếu rọi lên khăn trải giường hỗn loạn, quần áo, giày của đàn ông và phụ nữ rơi vãi ở trên thảm, trong phòng tràn ngập một loại hương vị sau khi nam nữ hoan ái. Cô cúi đầu nhìn thử thân thể trần trụi trong chăn, liền cảm nhận được có gì đó không ổn từ dưới thân truyền đến, Tô Lam ra sức nắm lấy mái tóc dài của mình, ký ức mơ hồ không hoàn chỉnh về đêm qua như đoạn phim nhanh chóng ập tới. Bạn trai yêu nhau ba năm nói cô không dịu dàng, không chu đáo, không có hương vị phụ nữ nên bỏ đi ra nước ngoài cùng một đứa con gái nhà giàu để học tiến sĩ rồi. Thành phố Z Quán bar Tình Thư: Trong quán bar ồn ào tiếng người, dưới ánh đèn chớp nháy sặc sỡ, từng tốp nam nữ lắc lư thân mình, điên cuồng nhảy múa trên sàn nhảy. Một bóng người lướt qua đám đông, áo phông trảng, quần bò xanh nhạt, cột… Chương 156Nhân viên trong đoàn phim và các diễn viên nhìn Tô Nhược Vân cách đó không xa, liền biết có chuyện gì xảy ra.Chắc chắn là Tô Nhược Vân lại nhận vơ lấy hàng , kết quả thấy tên của Tô Lam, không có đường lùi, vì thế ký tên của Tô Lam, định mơ hồ cho qua chuyện.Kết quả…Tô Nhược Vân đứng ở đó, chỉ cảm thấy lồng ngực tức nghẹn, hận không thể tìm một cái lỗ mà chui xuống!Tô Lam nhận lấy hộp quà: “Làm phiền anh rồi”“Không có gì!” Anh chàng giao hàng cười rồi rời đi.Bây giờ, tất cả mọi người đều đang xem trò cười của Tô Nhược Vân!Đường đường là bà chủ tương lai của Quốc tế Nghệ Tân, vậy mà lại bị một người không có thân phận, không có bối cảnh vượt mặt!Vô cùng nực cười!Tô Lam mở chiếc hộp ra, bên trong có một chiếc lược, còn có một tờ giấy nhắn.“Em yêu, chúng ta sẽ gặp nhau nhanh thôi, nhớ là phải nhớ anh đó”Đề tên: Giản Ngọc.Lúc thấy cái tên này, Tô Lam hơi ngẩn ngơ.Anh lại xuất hiện rồi…Ngay lúc Tô Lam ngây người, chỉ nghe thấy “bốp” một tiếng vang dội, mọi người đều ngạc nhiên.Tô Lam nhìn về phía phát ra âm thanh kia.Chỉ thấy Hoàng Xán ôm mặt, nước mắt rơi lã chã: “Chị Nhược Vân, em, em không cố ý…“Không nhìn rõ ràng đã bảo tôi ký! Cô làm việc như thế Sao?”Tô Nhược Vân quát xong, sải bước đi ra khỏi cổng.Hôm nay, cô ta mất hết mặt mũi!Hoàng Xán chỉ đành đi theo.Tô Lam cảm thấy hôm nay không khỏi quá nổi bật rồi, sau khi tạm biệt đạo diên Lâm Xuyên, liền vội vàng rời đi.Trong đầu cô chỉ có hai chữ.Giản Ngọc, Giản Ngọc, Giản Ngọc.Anh lại xuất hiện rồi, phải làm sao đây?Về đến nhà, Tô Lam vẫn ngẩn ngơ như cũ, cô cầm chiếc lược trong tay.Đây không phải là một chiếc lược bình thường, chỉ đơn giản là chất liệu, cô đã không biết rõ.Màu rất cũ, nhưng có thể nhìn ra vốn dĩ ban đầu là màu trắng, các góc cạnh dường như cũng không ngay ngắn, mỗi một răng lược, đều giống như… răng người.Dáng vẻ kỳ lạ này khiến Tô Lam nghi ngờ rốt cuộc đây có phải là cái lược không.Ngay khi cô cảm thấy kỳ lạ, điện thoại lại vang lên.Thấy số điện thoại trên màn hình, Tô Lam không nhịn được trợn trắng mắt, sau đó nghe máy.