“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…

Chương 1672: U Phần Thiên chết rồi!  

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Cổ quốc Đại Hạ và Cổ gia Lĩnh Nam lần này đủ độc ác, đủ ngang ngược!Tần Ninh không nói gì thêm trực tiếp bước đi!Thạch Cảm Đương xách theo hai người Hạ Minh Động và Hạ Khai Nguyên xuống núi.Dọc đường đi cũng không gặp bất cứ trở ngại nào.Cho dù gặp một vài người, nhìn thấy Hạ Minh Động và Hạ Khai Nguyên thì cũng chỉ ân cần cung kính chào hỏi một tiếng.Chẳng mấy chốc, mấy thân ảnh đi đến trước một hang động.“Chính là ở trong đó!”Hạ Minh Động lúc này mở miệng nói.Thạch Cảm Đương một tay ném hai người vào bức tường, hai người giãy dụa mãnh liệt nhưng vẫn không thể thoát ra được.“Hạ Phương Cơ chính là đế vương của cổ quốc Đại Hạ, trước đây là cảnh giới Hoá Thần cửu chuyển, vậy mà hai tên hoàng tử các ngươi lại đã đến cảnh giới Nhân Vị sơ kỳ”.“Như vậy xem ra Hạ Phương Cơ hẳn là đã tấn thăng không ít”.“Xem ra Thần gia đã cho các ngươi không ít lợi ích nhỉ”.Tần Ninh liếc mắt nhìn hai người.Thạch Cảm Đương bây giờ không nói nhiều lời vô ích, trực tiếp một cước đá văng cửa hang động.Một tiếng bịch lúc này vang lên.Cốc Tân Nguyệt thiết lập kết giới xung quanh, phòng ngừa âm thanh truyền ra bên ngoài.Tần Ninh tiên phong đi đầu, tiến vào bên trong hang động.Thạch Cảm Đương một lần nữa xách hai người lên, đi theo.“Tên khốn kiếp!”Một tiếng quát khẽ lúc này vang lên.“Không phải ta đã bảo đừng để bất cứ ai đến quấy rầy ta rồi hay sao, các ngươi điếc hết rồi à?”Một tiếng quát khẽ vang lên, lúc này một lão giả mặc áo bào màu vàng, tóc xám trắng ngẩng đầu nhìn lên.“Các ngươi là ai?”Lão giả nhìn về phía mấy người Tần Ninh, lập tức sững sờ.Ánh mắt chuyển dời nhìn về phía hai bóng người trong số đó.“Minh Động!”“Khai Nguyên!”Lão giả lại nhìn về phía mấy người Tần Ninh, quát lên: “Các ngươi là ai?”“Lão Vệ đâu?”Vẻ mặt Tần Ninh bình thản, từ tốn nói.“Hả?”Lão giả phẫn nộ quát: “Tiểu tử, ngươi có biết ta là ai không?”“Lão phu chính là quốc chủ đời trước của cổ quốc Đại Hạ, Hạ Vận Sinh, ngươi có biết ngươi đang nói chuyện với ai không hả? Cút mau!”

Cổ quốc Đại Hạ và Cổ gia Lĩnh Nam lần này đủ độc ác, đủ ngang ngược!

Tần Ninh không nói gì thêm trực tiếp bước đi!

Thạch Cảm Đương xách theo hai người Hạ Minh Động và Hạ Khai Nguyên xuống núi.

Dọc đường đi cũng không gặp bất cứ trở ngại nào.

Cho dù gặp một vài người, nhìn thấy Hạ Minh Động và Hạ Khai Nguyên thì cũng chỉ ân cần cung kính chào hỏi một tiếng.

Chẳng mấy chốc, mấy thân ảnh đi đến trước một hang động.

“Chính là ở trong đó!”

Hạ Minh Động lúc này mở miệng nói.

Thạch Cảm Đương một tay ném hai người vào bức tường, hai người giãy dụa mãnh liệt nhưng vẫn không thể thoát ra được.

“Hạ Phương Cơ chính là đế vương của cổ quốc Đại Hạ, trước đây là cảnh giới Hoá Thần cửu chuyển, vậy mà hai tên hoàng tử các ngươi lại đã đến cảnh giới Nhân Vị sơ kỳ”.

“Như vậy xem ra Hạ Phương Cơ hẳn là đã tấn thăng không ít”.

“Xem ra Thần gia đã cho các ngươi không ít lợi ích nhỉ”.

Tần Ninh liếc mắt nhìn hai người.

Thạch Cảm Đương bây giờ không nói nhiều lời vô ích, trực tiếp một cước đá văng cửa hang động.

Một tiếng bịch lúc này vang lên.

Cốc Tân Nguyệt thiết lập kết giới xung quanh, phòng ngừa âm thanh truyền ra bên ngoài.

Tần Ninh tiên phong đi đầu, tiến vào bên trong hang động.

Thạch Cảm Đương một lần nữa xách hai người lên, đi theo.

“Tên khốn kiếp!”

Một tiếng quát khẽ lúc này vang lên.

“Không phải ta đã bảo đừng để bất cứ ai đến quấy rầy ta rồi hay sao, các ngươi điếc hết rồi à?”

Một tiếng quát khẽ vang lên, lúc này một lão giả mặc áo bào màu vàng, tóc xám trắng ngẩng đầu nhìn lên.

“Các ngươi là ai?”

Lão giả nhìn về phía mấy người Tần Ninh, lập tức sững sờ.

Ánh mắt chuyển dời nhìn về phía hai bóng người trong số đó.

“Minh Động!”

“Khai Nguyên!”

Lão giả lại nhìn về phía mấy người Tần Ninh, quát lên: “Các ngươi là ai?”

“Lão Vệ đâu?”

Vẻ mặt Tần Ninh bình thản, từ tốn nói.

“Hả?”

Lão giả phẫn nộ quát: “Tiểu tử, ngươi có biết ta là ai không?”

“Lão phu chính là quốc chủ đời trước của cổ quốc Đại Hạ, Hạ Vận Sinh, ngươi có biết ngươi đang nói chuyện với ai không hả? Cút mau!”

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Cổ quốc Đại Hạ và Cổ gia Lĩnh Nam lần này đủ độc ác, đủ ngang ngược!Tần Ninh không nói gì thêm trực tiếp bước đi!Thạch Cảm Đương xách theo hai người Hạ Minh Động và Hạ Khai Nguyên xuống núi.Dọc đường đi cũng không gặp bất cứ trở ngại nào.Cho dù gặp một vài người, nhìn thấy Hạ Minh Động và Hạ Khai Nguyên thì cũng chỉ ân cần cung kính chào hỏi một tiếng.Chẳng mấy chốc, mấy thân ảnh đi đến trước một hang động.“Chính là ở trong đó!”Hạ Minh Động lúc này mở miệng nói.Thạch Cảm Đương một tay ném hai người vào bức tường, hai người giãy dụa mãnh liệt nhưng vẫn không thể thoát ra được.“Hạ Phương Cơ chính là đế vương của cổ quốc Đại Hạ, trước đây là cảnh giới Hoá Thần cửu chuyển, vậy mà hai tên hoàng tử các ngươi lại đã đến cảnh giới Nhân Vị sơ kỳ”.“Như vậy xem ra Hạ Phương Cơ hẳn là đã tấn thăng không ít”.“Xem ra Thần gia đã cho các ngươi không ít lợi ích nhỉ”.Tần Ninh liếc mắt nhìn hai người.Thạch Cảm Đương bây giờ không nói nhiều lời vô ích, trực tiếp một cước đá văng cửa hang động.Một tiếng bịch lúc này vang lên.Cốc Tân Nguyệt thiết lập kết giới xung quanh, phòng ngừa âm thanh truyền ra bên ngoài.Tần Ninh tiên phong đi đầu, tiến vào bên trong hang động.Thạch Cảm Đương một lần nữa xách hai người lên, đi theo.“Tên khốn kiếp!”Một tiếng quát khẽ lúc này vang lên.“Không phải ta đã bảo đừng để bất cứ ai đến quấy rầy ta rồi hay sao, các ngươi điếc hết rồi à?”Một tiếng quát khẽ vang lên, lúc này một lão giả mặc áo bào màu vàng, tóc xám trắng ngẩng đầu nhìn lên.“Các ngươi là ai?”Lão giả nhìn về phía mấy người Tần Ninh, lập tức sững sờ.Ánh mắt chuyển dời nhìn về phía hai bóng người trong số đó.“Minh Động!”“Khai Nguyên!”Lão giả lại nhìn về phía mấy người Tần Ninh, quát lên: “Các ngươi là ai?”“Lão Vệ đâu?”Vẻ mặt Tần Ninh bình thản, từ tốn nói.“Hả?”Lão giả phẫn nộ quát: “Tiểu tử, ngươi có biết ta là ai không?”“Lão phu chính là quốc chủ đời trước của cổ quốc Đại Hạ, Hạ Vận Sinh, ngươi có biết ngươi đang nói chuyện với ai không hả? Cút mau!”

Chương 1672: U Phần Thiên chết rồi!