“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…

Chương 1697: “Ta không phải là người không biết đúng sai!”  

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Lúc này, Thạch Cảm Đương ném một người xuống mặt đất.Chỉ thấy một thân ảnh già nua trên người mặc một bộ áo bào màu vàng, tơ vàng lấp lánh.Thế nhưng bây giờ áo bào màu vàng đã nhuốm đầy máu.Mái tóc trắng lốm đốm, khuôn mặt sưng vù.Nhất là ở phần ngực có một lỗ máu trông vô cùng khủng khiếp.Lúc này cả đám người mới nhìn thấy rõ.Người đồ đệ này của Tần Ninh là cảnh giới Địa Vị hậu kỳ, có thể nói là bất khả chiến bại.Mà cô gái đứng ở bên cạnh Tần Ninh kia thì càng kinh khủng hơn.Cách xa vạn mét, một ngón tay chỉ ra.Một cảnh giới Địa Vị trực tiếp bị trọng thương.Hạ Phương Ki lúc này đã hoàn toàn không phản kháng nữa.Lão tổ tông cảnh giới Địa Vị trung kỳ, cứ như vậy mà... toi đời rồi!Thạch Cảm Đương kinh khủng.Cô gái kia lại càng kinh khủng hơn.“Sư tôn, bắt được rồi!”Thạch Cảm Đương cười he he.Cốc Tân Nguyệt đưa mắt nhìn Thạch Cảm Đương, cứ nhìn như vậy nhưng không nói lời nào.“Đương nhiên, may mà nhờ có Nguyệt tỷ tỷ ra tay làm lão già này bị thương, ta chỉ ăn hôi, ăn hôi thôi...”, Thạch Cảm Đương cười he he nói.Trong lòng thì thầm mắng chửi người!Lão bà, sớm muộn gì thì ta cũng sẽ vượt qua cô, để cô phải nhìn ta bằng con mắt khác!Tần Ninh bây giờ đứng vững ở trên đầu rồng, chắp tay nhìn xuống dưới.“Cổ gia Lĩnh Nam và cổ quốc Đại Hạ kể từ hôm nay sẽ không còn nữa”.Một câu nói đơn giản.Trực tiếp thủ tiêu hai đại thế lực truyền thừa.Thế nhưng bây giờ lại không ai dám phản bác, cũng không một ai có thể phản bác.Ba lão ngoan đồng của Cổ gia Lĩnh Nam.Một vị lão tổ tông của cổ quốc Đại Hạ.Bốn người bây giờ quỳ rạp trên đất, sắc mặt tái nhợt, chỉ có thở vào mà không thở ra được.Bây giờ còn ai có thể phản bác được Tần Ninh?“Ta không phải là người không biết đúng sai!”Tần Ninh nói tiếp: “Những cổ quốc và thế gia khác phải làm gì thì cứ làm cái đó đi”.“Hôm nay ta chỉ tiêu diệt cổ quốc Đại Hạ và Cổ gia Lĩnh Nam mà thôi”.Tần Ninh nhìn xung quanh, từ tốn nói: “Ngày khác nếu như còn có người nhòm ngó Thanh Vân tông của ta thì sẽ giống như hôm nay giết không tha!”Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều hiểu rõ.Tần Ninh là muốn giết người thị uy!

Lúc này, Thạch Cảm Đương ném một người xuống mặt đất.

Chỉ thấy một thân ảnh già nua trên người mặc một bộ áo bào màu vàng, tơ vàng lấp lánh.

Thế nhưng bây giờ áo bào màu vàng đã nhuốm đầy máu.

Mái tóc trắng lốm đốm, khuôn mặt sưng vù.

Nhất là ở phần ngực có một lỗ máu trông vô cùng khủng khiếp.

Lúc này cả đám người mới nhìn thấy rõ.

Người đồ đệ này của Tần Ninh là cảnh giới Địa Vị hậu kỳ, có thể nói là bất khả chiến bại.

Mà cô gái đứng ở bên cạnh Tần Ninh kia thì càng kinh khủng hơn.

Cách xa vạn mét, một ngón tay chỉ ra.

Một cảnh giới Địa Vị trực tiếp bị trọng thương.

Hạ Phương Ki lúc này đã hoàn toàn không phản kháng nữa.

Lão tổ tông cảnh giới Địa Vị trung kỳ, cứ như vậy mà... toi đời rồi!

Thạch Cảm Đương kinh khủng.

Cô gái kia lại càng kinh khủng hơn.

“Sư tôn, bắt được rồi!”

Thạch Cảm Đương cười he he.

Cốc Tân Nguyệt đưa mắt nhìn Thạch Cảm Đương, cứ nhìn như vậy nhưng không nói lời nào.

“Đương nhiên, may mà nhờ có Nguyệt tỷ tỷ ra tay làm lão già này bị thương, ta chỉ ăn hôi, ăn hôi thôi...”, Thạch Cảm Đương cười he he nói.

Trong lòng thì thầm mắng chửi người!

Lão bà, sớm muộn gì thì ta cũng sẽ vượt qua cô, để cô phải nhìn ta bằng con mắt khác!

Tần Ninh bây giờ đứng vững ở trên đầu rồng, chắp tay nhìn xuống dưới.

“Cổ gia Lĩnh Nam và cổ quốc Đại Hạ kể từ hôm nay sẽ không còn nữa”.

Một câu nói đơn giản.

Trực tiếp thủ tiêu hai đại thế lực truyền thừa.

Thế nhưng bây giờ lại không ai dám phản bác, cũng không một ai có thể phản bác.

Ba lão ngoan đồng của Cổ gia Lĩnh Nam.

Một vị lão tổ tông của cổ quốc Đại Hạ.

Bốn người bây giờ quỳ rạp trên đất, sắc mặt tái nhợt, chỉ có thở vào mà không thở ra được.

Bây giờ còn ai có thể phản bác được Tần Ninh?

“Ta không phải là người không biết đúng sai!”

Tần Ninh nói tiếp: “Những cổ quốc và thế gia khác phải làm gì thì cứ làm cái đó đi”.

“Hôm nay ta chỉ tiêu diệt cổ quốc Đại Hạ và Cổ gia Lĩnh Nam mà thôi”.

Tần Ninh nhìn xung quanh, từ tốn nói: “Ngày khác nếu như còn có người nhòm ngó Thanh Vân tông của ta thì sẽ giống như hôm nay giết không tha!”

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều hiểu rõ.

Tần Ninh là muốn giết người thị uy!

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Lúc này, Thạch Cảm Đương ném một người xuống mặt đất.Chỉ thấy một thân ảnh già nua trên người mặc một bộ áo bào màu vàng, tơ vàng lấp lánh.Thế nhưng bây giờ áo bào màu vàng đã nhuốm đầy máu.Mái tóc trắng lốm đốm, khuôn mặt sưng vù.Nhất là ở phần ngực có một lỗ máu trông vô cùng khủng khiếp.Lúc này cả đám người mới nhìn thấy rõ.Người đồ đệ này của Tần Ninh là cảnh giới Địa Vị hậu kỳ, có thể nói là bất khả chiến bại.Mà cô gái đứng ở bên cạnh Tần Ninh kia thì càng kinh khủng hơn.Cách xa vạn mét, một ngón tay chỉ ra.Một cảnh giới Địa Vị trực tiếp bị trọng thương.Hạ Phương Ki lúc này đã hoàn toàn không phản kháng nữa.Lão tổ tông cảnh giới Địa Vị trung kỳ, cứ như vậy mà... toi đời rồi!Thạch Cảm Đương kinh khủng.Cô gái kia lại càng kinh khủng hơn.“Sư tôn, bắt được rồi!”Thạch Cảm Đương cười he he.Cốc Tân Nguyệt đưa mắt nhìn Thạch Cảm Đương, cứ nhìn như vậy nhưng không nói lời nào.“Đương nhiên, may mà nhờ có Nguyệt tỷ tỷ ra tay làm lão già này bị thương, ta chỉ ăn hôi, ăn hôi thôi...”, Thạch Cảm Đương cười he he nói.Trong lòng thì thầm mắng chửi người!Lão bà, sớm muộn gì thì ta cũng sẽ vượt qua cô, để cô phải nhìn ta bằng con mắt khác!Tần Ninh bây giờ đứng vững ở trên đầu rồng, chắp tay nhìn xuống dưới.“Cổ gia Lĩnh Nam và cổ quốc Đại Hạ kể từ hôm nay sẽ không còn nữa”.Một câu nói đơn giản.Trực tiếp thủ tiêu hai đại thế lực truyền thừa.Thế nhưng bây giờ lại không ai dám phản bác, cũng không một ai có thể phản bác.Ba lão ngoan đồng của Cổ gia Lĩnh Nam.Một vị lão tổ tông của cổ quốc Đại Hạ.Bốn người bây giờ quỳ rạp trên đất, sắc mặt tái nhợt, chỉ có thở vào mà không thở ra được.Bây giờ còn ai có thể phản bác được Tần Ninh?“Ta không phải là người không biết đúng sai!”Tần Ninh nói tiếp: “Những cổ quốc và thế gia khác phải làm gì thì cứ làm cái đó đi”.“Hôm nay ta chỉ tiêu diệt cổ quốc Đại Hạ và Cổ gia Lĩnh Nam mà thôi”.Tần Ninh nhìn xung quanh, từ tốn nói: “Ngày khác nếu như còn có người nhòm ngó Thanh Vân tông của ta thì sẽ giống như hôm nay giết không tha!”Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều hiểu rõ.Tần Ninh là muốn giết người thị uy!

Chương 1697: “Ta không phải là người không biết đúng sai!”