“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…
Chương 1729: “Thần gia cũng chỉ có chút bản lĩnh này!”
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Lúc này khắp bốn phía tất cả mọi người đều ngây ra.Đây là cảnh giới Nhân Vị sơ kỳ sao?Rồng băng đó từ đâu mà ra.Hư ảnh thần hoàng khổng lồ đó lại là cái gì?Cảnh này cả đời khó có thể nhìn thấy một lần.“Chém!”Ầm ầm ầm…Ba người cảnh giới Nhân Vị hậu kỳ lúc này cả cơ thể nổ tung.Cho dù là cảnh giới Địa Vị đánh đến dưới chân Tần Ninh trên long cốt, căn bản cũng không làm nên chuyện gì.Không bao lâu, hơn một trăm người chết trong tay Tần Ninh, đã là gần ba trăm người.Ngay chính lúc này, tất cả mọi người đều cảm thấy bản thân mình đã xuất hiện ảo giác.Sức mạnh của Tần Ninh.Đã đi ngược lại tất cả!“Đáng chết!”Phía dưới, Thần nhị gia nhìn thấy cảnh này, đau lòng đến nhỏ máu.Những người này đều là nòng cốt của Thần gia bọn họ.Chết một người, vậy thì Thần gia phải tiêu tốn nhiều sức lực đi bồi dưỡng.“Tiểu tử, lo cho người khác không bằng lo cho ngươi!”Thạch Cảm Đương cười hi hi nói.“Phủ Việt Thần trảm!”Thạch Cảm Đương một búa chém xuống, trường việt trong tay lúc này tiếp nối.Ầm ầm…Tiếng kêu vang lên, Thần Phong nhất thời cảm thấy hai cánh tay tê dại.Nhưng chưa xong!Lúc này Thạch Cảm Đương lại một lần nữa chém lên.Phủ Việt Thần trảm.Một chém tiếp một chém, một lực mạnh hơn lực kia.Thạch Cảm Đương đang ở thế tấn công.Búa rìu luân phiên không ngừng, khí thế tấn công đạt đến đỉnh điểm, có thể bổ vào người ông ta.Thần Phong là cảnh giới Thiên Vị bất giả.Nhưng chỉ là bước vào cảnh giới Thiên Vị, cảnh giới cũng không hề ổn định.Mà Thạch Cảm Đương nắm bắt được sự không ổn định, điên cuồng đánh phá.Nhưng điều khiến Thần Phong buồn bực chính là công kích của ông ta đối với phòng ngự của Thạch Cảm Đương lại không có tác dụng quá lớn.Cảnh giới Địa Vị hậu kỳ và cảnh giới Thiên Vị lẽ nào không chênh lệch sao?Nhất thời Thần Phong thậm chí đã sinh ra suy nghĩ hoang đường.Ông ta không thể không nghĩ như vậy.
Lúc này khắp bốn phía tất cả mọi người đều ngây ra.
Đây là cảnh giới Nhân Vị sơ kỳ sao?
Rồng băng đó từ đâu mà ra.
Hư ảnh thần hoàng khổng lồ đó lại là cái gì?
Cảnh này cả đời khó có thể nhìn thấy một lần.
“Chém!”
Ầm ầm ầm…
Ba người cảnh giới Nhân Vị hậu kỳ lúc này cả cơ thể nổ tung.
Cho dù là cảnh giới Địa Vị đánh đến dưới chân Tần Ninh trên long cốt, căn bản cũng không làm nên chuyện gì.
Không bao lâu, hơn một trăm người chết trong tay Tần Ninh, đã là gần ba trăm người.
Ngay chính lúc này, tất cả mọi người đều cảm thấy bản thân mình đã xuất hiện ảo giác.
Sức mạnh của Tần Ninh.
Đã đi ngược lại tất cả!
“Đáng chết!”
Phía dưới, Thần nhị gia nhìn thấy cảnh này, đau lòng đến nhỏ máu.
Những người này đều là nòng cốt của Thần gia bọn họ.
Chết một người, vậy thì Thần gia phải tiêu tốn nhiều sức lực đi bồi dưỡng.
“Tiểu tử, lo cho người khác không bằng lo cho ngươi!”
Thạch Cảm Đương cười hi hi nói.
“Phủ Việt Thần trảm!”
Thạch Cảm Đương một búa chém xuống, trường việt trong tay lúc này tiếp nối.
Ầm ầm…
Tiếng kêu vang lên, Thần Phong nhất thời cảm thấy hai cánh tay tê dại.
Nhưng chưa xong!
Lúc này Thạch Cảm Đương lại một lần nữa chém lên.
Phủ Việt Thần trảm.
Một chém tiếp một chém, một lực mạnh hơn lực kia.
Thạch Cảm Đương đang ở thế tấn công.
Búa rìu luân phiên không ngừng, khí thế tấn công đạt đến đỉnh điểm, có thể bổ vào người ông ta.
Thần Phong là cảnh giới Thiên Vị bất giả.
Nhưng chỉ là bước vào cảnh giới Thiên Vị, cảnh giới cũng không hề ổn định.
Mà Thạch Cảm Đương nắm bắt được sự không ổn định, điên cuồng đánh phá.
Nhưng điều khiến Thần Phong buồn bực chính là công kích của ông ta đối với phòng ngự của Thạch Cảm Đương lại không có tác dụng quá lớn.
Cảnh giới Địa Vị hậu kỳ và cảnh giới Thiên Vị lẽ nào không chênh lệch sao?
Nhất thời Thần Phong thậm chí đã sinh ra suy nghĩ hoang đường.
Ông ta không thể không nghĩ như vậy.
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Lúc này khắp bốn phía tất cả mọi người đều ngây ra.Đây là cảnh giới Nhân Vị sơ kỳ sao?Rồng băng đó từ đâu mà ra.Hư ảnh thần hoàng khổng lồ đó lại là cái gì?Cảnh này cả đời khó có thể nhìn thấy một lần.“Chém!”Ầm ầm ầm…Ba người cảnh giới Nhân Vị hậu kỳ lúc này cả cơ thể nổ tung.Cho dù là cảnh giới Địa Vị đánh đến dưới chân Tần Ninh trên long cốt, căn bản cũng không làm nên chuyện gì.Không bao lâu, hơn một trăm người chết trong tay Tần Ninh, đã là gần ba trăm người.Ngay chính lúc này, tất cả mọi người đều cảm thấy bản thân mình đã xuất hiện ảo giác.Sức mạnh của Tần Ninh.Đã đi ngược lại tất cả!“Đáng chết!”Phía dưới, Thần nhị gia nhìn thấy cảnh này, đau lòng đến nhỏ máu.Những người này đều là nòng cốt của Thần gia bọn họ.Chết một người, vậy thì Thần gia phải tiêu tốn nhiều sức lực đi bồi dưỡng.“Tiểu tử, lo cho người khác không bằng lo cho ngươi!”Thạch Cảm Đương cười hi hi nói.“Phủ Việt Thần trảm!”Thạch Cảm Đương một búa chém xuống, trường việt trong tay lúc này tiếp nối.Ầm ầm…Tiếng kêu vang lên, Thần Phong nhất thời cảm thấy hai cánh tay tê dại.Nhưng chưa xong!Lúc này Thạch Cảm Đương lại một lần nữa chém lên.Phủ Việt Thần trảm.Một chém tiếp một chém, một lực mạnh hơn lực kia.Thạch Cảm Đương đang ở thế tấn công.Búa rìu luân phiên không ngừng, khí thế tấn công đạt đến đỉnh điểm, có thể bổ vào người ông ta.Thần Phong là cảnh giới Thiên Vị bất giả.Nhưng chỉ là bước vào cảnh giới Thiên Vị, cảnh giới cũng không hề ổn định.Mà Thạch Cảm Đương nắm bắt được sự không ổn định, điên cuồng đánh phá.Nhưng điều khiến Thần Phong buồn bực chính là công kích của ông ta đối với phòng ngự của Thạch Cảm Đương lại không có tác dụng quá lớn.Cảnh giới Địa Vị hậu kỳ và cảnh giới Thiên Vị lẽ nào không chênh lệch sao?Nhất thời Thần Phong thậm chí đã sinh ra suy nghĩ hoang đường.Ông ta không thể không nghĩ như vậy.