“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…
Chương 1774: “Một đám nhà quê!”
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Rất dễ thấy, Thạch Cảm Đương thoạt nhìn mười lăm mười sáu tuổi lại cực kỳ tôn kính Tần Ninh.Thế nhưng, rõ ràng khí tức của Thạch Cảm Đương mạnh hơn Tần Ninh nhiều.Bái sư, phần lớn đều lựa chọn người mạnh hơn chính mình, nào có chọn yếu hơn mình?Thương Dương nhất thời cũng không hiểu nổi.“Thạch đại ca!”Lúc này, mấy người đi tới một đình viện bên ngoài.Mở cửa viện ra.Một người đi ra, có mùi thơm nhàn nhạt.Cô gái xuất hiện có vẻ ngoài khoảng mười sáu bảy tuổi, tóc dài mượt mà, váy Tử La ôm người, thoạt nhìn thanh tân đạm nhã, giống như nụ hoa sen chớm nở.Mới bây giờ mà đã giống một mỹ nhân rồi, sau này mà trưởng thành thì cũng sẽ kinh diễm một phương.Tần Ninh đánh giá vài lần, đoán rằng có lẽ đây là Thương Nguyệt!Thạch Cảm Đương trước giờ đều vậy, không phải mỹ nữ, hắn ta chịu ngặp chuyện bất bình rút dao tương trợ mới là lạ.“Thạch đại ca, huynh tới rồi!”Thương Nguyệt đi tới bên Thạch Cảm Đương, liền cảm thấy xấu hổ.Nhìn thấy Tần Ninh, cô ta cũng khẽ gật đầu.Khi thấy Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi ở bên cạnh Tần Ninh, quả thật có hơi thấy tự ti, mặc cảm.Diệp Viên Viên mặc váy xanh, có dáng vẻ luôn luôn lạnh lùng như băng.Vân Sương Nhi mặc váy dài màu hồng, tư thái xinh đẹp, rất có vẻ linh động, hiếu kỳ.Hai người một lạnh một nóng, hợp lại càng thêm nổi bật, quan trọng nhất là, tư sắc xinh đẹp, khuynh quốc khuynh thành khiến người ta cảm thấy như là tiên tử hạ phàm.“Tiểu Nguyệt Nguyệt!”Thạch Cảm Đương cười híp mắt nói: “Mấy ngày không gặp, muội có nhớ ta không?”Tiểu Nguyệt Nguyệt...Nghe được câu xưng hô này, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi quay sang nhìn Tần Ninh.Đây chính là biệt danh mà Tần Ninh gọi Cốc Tân Nguyệt mỗi ngày.“Nói thêm câu nữa, ta tháo đầu khớp xương của ngươi!”Tần Ninh cười nhạt.Thạch Cảm Đương chỉ cảm thấy thân thể mình lạnh run.“Nguyệt Nhi muội muội, mấy ngày không gặp, muội ngày càng xinh đẹp đấy nhớ!”Thương Nguyệt hơi đỏ mặt, nói: “Mọi người đi đường xá xa xôi, chắc giờ mệt lắm rồi, mau đi nghỉ trước thôi!”“Được!”
Rất dễ thấy, Thạch Cảm Đương thoạt nhìn mười lăm mười sáu tuổi lại cực kỳ tôn kính Tần Ninh.
Thế nhưng, rõ ràng khí tức của Thạch Cảm Đương mạnh hơn Tần Ninh nhiều.
Bái sư, phần lớn đều lựa chọn người mạnh hơn chính mình, nào có chọn yếu hơn mình?
Thương Dương nhất thời cũng không hiểu nổi.
“Thạch đại ca!”
Lúc này, mấy người đi tới một đình viện bên ngoài.
Mở cửa viện ra.
Một người đi ra, có mùi thơm nhàn nhạt.
Cô gái xuất hiện có vẻ ngoài khoảng mười sáu bảy tuổi, tóc dài mượt mà, váy Tử La ôm người, thoạt nhìn thanh tân đạm nhã, giống như nụ hoa sen chớm nở.
Mới bây giờ mà đã giống một mỹ nhân rồi, sau này mà trưởng thành thì cũng sẽ kinh diễm một phương.
Tần Ninh đánh giá vài lần, đoán rằng có lẽ đây là Thương Nguyệt!
Thạch Cảm Đương trước giờ đều vậy, không phải mỹ nữ, hắn ta chịu ngặp chuyện bất bình rút dao tương trợ mới là lạ.
“Thạch đại ca, huynh tới rồi!”
Thương Nguyệt đi tới bên Thạch Cảm Đương, liền cảm thấy xấu hổ.
Nhìn thấy Tần Ninh, cô ta cũng khẽ gật đầu.
Khi thấy Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi ở bên cạnh Tần Ninh, quả thật có hơi thấy tự ti, mặc cảm.
Diệp Viên Viên mặc váy xanh, có dáng vẻ luôn luôn lạnh lùng như băng.
Vân Sương Nhi mặc váy dài màu hồng, tư thái xinh đẹp, rất có vẻ linh động, hiếu kỳ.
Hai người một lạnh một nóng, hợp lại càng thêm nổi bật, quan trọng nhất là, tư sắc xinh đẹp, khuynh quốc khuynh thành khiến người ta cảm thấy như là tiên tử hạ phàm.
“Tiểu Nguyệt Nguyệt!”
Thạch Cảm Đương cười híp mắt nói: “Mấy ngày không gặp, muội có nhớ ta không?”
Tiểu Nguyệt Nguyệt...
Nghe được câu xưng hô này, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi quay sang nhìn Tần Ninh.
Đây chính là biệt danh mà Tần Ninh gọi Cốc Tân Nguyệt mỗi ngày.
“Nói thêm câu nữa, ta tháo đầu khớp xương của ngươi!”
Tần Ninh cười nhạt.
Thạch Cảm Đương chỉ cảm thấy thân thể mình lạnh run.
“Nguyệt Nhi muội muội, mấy ngày không gặp, muội ngày càng xinh đẹp đấy nhớ!”
Thương Nguyệt hơi đỏ mặt, nói: “Mọi người đi đường xá xa xôi, chắc giờ mệt lắm rồi, mau đi nghỉ trước thôi!”
“Được!”
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Rất dễ thấy, Thạch Cảm Đương thoạt nhìn mười lăm mười sáu tuổi lại cực kỳ tôn kính Tần Ninh.Thế nhưng, rõ ràng khí tức của Thạch Cảm Đương mạnh hơn Tần Ninh nhiều.Bái sư, phần lớn đều lựa chọn người mạnh hơn chính mình, nào có chọn yếu hơn mình?Thương Dương nhất thời cũng không hiểu nổi.“Thạch đại ca!”Lúc này, mấy người đi tới một đình viện bên ngoài.Mở cửa viện ra.Một người đi ra, có mùi thơm nhàn nhạt.Cô gái xuất hiện có vẻ ngoài khoảng mười sáu bảy tuổi, tóc dài mượt mà, váy Tử La ôm người, thoạt nhìn thanh tân đạm nhã, giống như nụ hoa sen chớm nở.Mới bây giờ mà đã giống một mỹ nhân rồi, sau này mà trưởng thành thì cũng sẽ kinh diễm một phương.Tần Ninh đánh giá vài lần, đoán rằng có lẽ đây là Thương Nguyệt!Thạch Cảm Đương trước giờ đều vậy, không phải mỹ nữ, hắn ta chịu ngặp chuyện bất bình rút dao tương trợ mới là lạ.“Thạch đại ca, huynh tới rồi!”Thương Nguyệt đi tới bên Thạch Cảm Đương, liền cảm thấy xấu hổ.Nhìn thấy Tần Ninh, cô ta cũng khẽ gật đầu.Khi thấy Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi ở bên cạnh Tần Ninh, quả thật có hơi thấy tự ti, mặc cảm.Diệp Viên Viên mặc váy xanh, có dáng vẻ luôn luôn lạnh lùng như băng.Vân Sương Nhi mặc váy dài màu hồng, tư thái xinh đẹp, rất có vẻ linh động, hiếu kỳ.Hai người một lạnh một nóng, hợp lại càng thêm nổi bật, quan trọng nhất là, tư sắc xinh đẹp, khuynh quốc khuynh thành khiến người ta cảm thấy như là tiên tử hạ phàm.“Tiểu Nguyệt Nguyệt!”Thạch Cảm Đương cười híp mắt nói: “Mấy ngày không gặp, muội có nhớ ta không?”Tiểu Nguyệt Nguyệt...Nghe được câu xưng hô này, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi quay sang nhìn Tần Ninh.Đây chính là biệt danh mà Tần Ninh gọi Cốc Tân Nguyệt mỗi ngày.“Nói thêm câu nữa, ta tháo đầu khớp xương của ngươi!”Tần Ninh cười nhạt.Thạch Cảm Đương chỉ cảm thấy thân thể mình lạnh run.“Nguyệt Nhi muội muội, mấy ngày không gặp, muội ngày càng xinh đẹp đấy nhớ!”Thương Nguyệt hơi đỏ mặt, nói: “Mọi người đi đường xá xa xôi, chắc giờ mệt lắm rồi, mau đi nghỉ trước thôi!”“Được!”