“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…
Chương 1787: “Kế tiếp nhìn cho kỹ!”
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Chẳng mấy chốc, lá cờ ở bốn hướng loé lên ánh sáng nhàn nhạt.Hình bóng của bốn người đột nhiên biến mất không thấy đâu nữa.Một khắc sau, bốn thân ảnh xuất hiện ở bên ngoài một gian thiền điện.“Đây là...”Trong lúc nhất thời, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đều kinh ngạc không thôi.Chuyển đổi không gian?“Không phải là chuyển đổi không gian, chẳng qua chỉ là phép dịch chuyển tức thời mà thôi!”, Tần Ninh thản nhiên nói: “Chỗ này chính là bên trong thiên cung Bắc Thương, nhưng chỉ là một toà thiền điện thôi, chúng ta cứ tiến lên trước xem xét ra sao đã!”Tần Ninh nói, dừng lại trước cửa điện.Bức tường đại điện cao hơn ba thước, trải dài cả trăm thước sang hai bên, hơn nữa còn có chút ánh sáng vàng lấp lánh bắn ra xung quanh.Trên cửa điện có treo ba chữ to đùng.“Điện Nhạc Hiên!”Tần Ninh nhìn thấy ba chữ thuận miệng đọc ra.“Điện Nhạc Hiên?”Vân Sương Nhi đi đến phía trước, đẩy cửa ra nhưng cửa điện vẫn không hề nhúc nhích.“Không phải mở như thế!”Tần Ninh cười nói: “Ta nói cho các ngươi biết, Đế Quân Bắc Thương vô cùng hẹp hòi, chết rồi nhưng lão ta vẫn không đành lòng huỷ thiên cung Bắc Thương nên mới chôn sâu xuống đất”.“Bây giờ đột nhiên xuất hiện chắc chắn không bình thường”.“Điện Nhạc Hiên này hẳn là thiền điện đệ tử của Đế Quân Bắc Thương”.“Vậy mở cái này ra như nào?”, Vân Sương Nhi ngờ vực nói.“Cô tránh ra!”Tần Ninh lúc này cười cười.Ba người Vân Sương Nhi, Diệp Viên Viên và Thạch Cảm Đương đều lui lại.Tần Ninh đi đến trước cửa điện, nhìn cánh cửa lớn cổ xưa màu đồng, khẽ mỉm cười.“Đế Quân Bắc Thương, thiên hạ vô song!”Ầm...Tần Ninh vừa nói xong, cửa điện lúc này ầm ầm từ từ mở ra.“Mở rồi!”, Vân Sương Nhi kích động không thôi.Vừa rồi nàng đã thử một chút nhưng căn bản không thể mở ra được.Vậy mà giờ đã mở ra được rồi!Thạch Cảm Đương cạn lời: “Đế Quân Bắc Thương tự luyến đến vậy sao? Lại còn Đế Quân Bắc Thương, thiên hạ vô song!”Tần Ninh cũng chẳng thèm để ý đến chuyện này, cười nói: “Vào xem thử một chút đi!”Mấy người cất bước đi vào bên trong đại điện.
Chẳng mấy chốc, lá cờ ở bốn hướng loé lên ánh sáng nhàn nhạt.
Hình bóng của bốn người đột nhiên biến mất không thấy đâu nữa.
Một khắc sau, bốn thân ảnh xuất hiện ở bên ngoài một gian thiền điện.
“Đây là...”
Trong lúc nhất thời, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đều kinh ngạc không thôi.
Chuyển đổi không gian?
“Không phải là chuyển đổi không gian, chẳng qua chỉ là phép dịch chuyển tức thời mà thôi!”, Tần Ninh thản nhiên nói: “Chỗ này chính là bên trong thiên cung Bắc Thương, nhưng chỉ là một toà thiền điện thôi, chúng ta cứ tiến lên trước xem xét ra sao đã!”
Tần Ninh nói, dừng lại trước cửa điện.
Bức tường đại điện cao hơn ba thước, trải dài cả trăm thước sang hai bên, hơn nữa còn có chút ánh sáng vàng lấp lánh bắn ra xung quanh.
Trên cửa điện có treo ba chữ to đùng.
“Điện Nhạc Hiên!”
Tần Ninh nhìn thấy ba chữ thuận miệng đọc ra.
“Điện Nhạc Hiên?”
Vân Sương Nhi đi đến phía trước, đẩy cửa ra nhưng cửa điện vẫn không hề nhúc nhích.
“Không phải mở như thế!”
Tần Ninh cười nói: “Ta nói cho các ngươi biết, Đế Quân Bắc Thương vô cùng hẹp hòi, chết rồi nhưng lão ta vẫn không đành lòng huỷ thiên cung Bắc Thương nên mới chôn sâu xuống đất”.
“Bây giờ đột nhiên xuất hiện chắc chắn không bình thường”.
“Điện Nhạc Hiên này hẳn là thiền điện đệ tử của Đế Quân Bắc Thương”.
“Vậy mở cái này ra như nào?”, Vân Sương Nhi ngờ vực nói.
“Cô tránh ra!”
Tần Ninh lúc này cười cười.
Ba người Vân Sương Nhi, Diệp Viên Viên và Thạch Cảm Đương đều lui lại.
Tần Ninh đi đến trước cửa điện, nhìn cánh cửa lớn cổ xưa màu đồng, khẽ mỉm cười.
“Đế Quân Bắc Thương, thiên hạ vô song!”
Ầm...
Tần Ninh vừa nói xong, cửa điện lúc này ầm ầm từ từ mở ra.
“Mở rồi!”, Vân Sương Nhi kích động không thôi.
Vừa rồi nàng đã thử một chút nhưng căn bản không thể mở ra được.
Vậy mà giờ đã mở ra được rồi!
Thạch Cảm Đương cạn lời: “Đế Quân Bắc Thương tự luyến đến vậy sao? Lại còn Đế Quân Bắc Thương, thiên hạ vô song!”
Tần Ninh cũng chẳng thèm để ý đến chuyện này, cười nói: “Vào xem thử một chút đi!”
Mấy người cất bước đi vào bên trong đại điện.
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Chẳng mấy chốc, lá cờ ở bốn hướng loé lên ánh sáng nhàn nhạt.Hình bóng của bốn người đột nhiên biến mất không thấy đâu nữa.Một khắc sau, bốn thân ảnh xuất hiện ở bên ngoài một gian thiền điện.“Đây là...”Trong lúc nhất thời, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đều kinh ngạc không thôi.Chuyển đổi không gian?“Không phải là chuyển đổi không gian, chẳng qua chỉ là phép dịch chuyển tức thời mà thôi!”, Tần Ninh thản nhiên nói: “Chỗ này chính là bên trong thiên cung Bắc Thương, nhưng chỉ là một toà thiền điện thôi, chúng ta cứ tiến lên trước xem xét ra sao đã!”Tần Ninh nói, dừng lại trước cửa điện.Bức tường đại điện cao hơn ba thước, trải dài cả trăm thước sang hai bên, hơn nữa còn có chút ánh sáng vàng lấp lánh bắn ra xung quanh.Trên cửa điện có treo ba chữ to đùng.“Điện Nhạc Hiên!”Tần Ninh nhìn thấy ba chữ thuận miệng đọc ra.“Điện Nhạc Hiên?”Vân Sương Nhi đi đến phía trước, đẩy cửa ra nhưng cửa điện vẫn không hề nhúc nhích.“Không phải mở như thế!”Tần Ninh cười nói: “Ta nói cho các ngươi biết, Đế Quân Bắc Thương vô cùng hẹp hòi, chết rồi nhưng lão ta vẫn không đành lòng huỷ thiên cung Bắc Thương nên mới chôn sâu xuống đất”.“Bây giờ đột nhiên xuất hiện chắc chắn không bình thường”.“Điện Nhạc Hiên này hẳn là thiền điện đệ tử của Đế Quân Bắc Thương”.“Vậy mở cái này ra như nào?”, Vân Sương Nhi ngờ vực nói.“Cô tránh ra!”Tần Ninh lúc này cười cười.Ba người Vân Sương Nhi, Diệp Viên Viên và Thạch Cảm Đương đều lui lại.Tần Ninh đi đến trước cửa điện, nhìn cánh cửa lớn cổ xưa màu đồng, khẽ mỉm cười.“Đế Quân Bắc Thương, thiên hạ vô song!”Ầm...Tần Ninh vừa nói xong, cửa điện lúc này ầm ầm từ từ mở ra.“Mở rồi!”, Vân Sương Nhi kích động không thôi.Vừa rồi nàng đã thử một chút nhưng căn bản không thể mở ra được.Vậy mà giờ đã mở ra được rồi!Thạch Cảm Đương cạn lời: “Đế Quân Bắc Thương tự luyến đến vậy sao? Lại còn Đế Quân Bắc Thương, thiên hạ vô song!”Tần Ninh cũng chẳng thèm để ý đến chuyện này, cười nói: “Vào xem thử một chút đi!”Mấy người cất bước đi vào bên trong đại điện.