“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…

Chương 1898: Mà là một trận so đấu ý niệm.  

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Bất luận là thiếu minh chủ Cửu Thiên Vân Minh, con trai của Vô Thượng Thần Đế hay là chín đời chín kiếp, hắn đều cókhông ít khí thế ngạo nghễ bá đạo.Dù cho hiện tại hắn có nói chuyện, khóc cười, nhưng nếu giết người, cũng sẽ không nhân từ hay nương tay.Thời gian từng giờ từng phút qua đi.Từ từ, khí độ Đế Vương của Tần Ninh đã chiếm giữ thượng phong.Vết máu mặt ngoài thân thể của hắn dần dần biến mất.Tất cả dường như như chưa từng phát sinh.Chiếc kính trên bàn đá kia ngày một rõ hình.Lớn chừng bàn tay, bề mặt sáng bóng trơn trượt, bốn phía êm dịu.Ở bên viền được nạm từng viên ngọc thạch cực kỳ quái lạ, Tần Ninh liếc mắt nhìn kính cổ, phảng phất có vô số đôi bàn tay lôi kéo hắn dũng mãnh vào trong kính cổ.Trong lúc nhất thời, từng bóng người, từng câu nói xuất hiện ở trước mặt Tần Ninh.“Ninh Nhi, ta là cha của con, mau tới”, một giọng nói khí phách vang lên, một thân ảnh hơi gầy gò, người khoác phi phongthần y vàng óng ánh, thanh âm tràn ngập sự yêu thương.Bên cạnh đó là một người phụ nữ xinh đẹp mặc váy trắng còn xuân sắc, khẽ ngoắc tay và nói: “Ninh Nhi, cha con gọi, vì sao con không nói lời nào?”“Cha… Mẹ...”Tần Ninh khẽ nỉ non.“Ninh ca ca, mau trở lại đi!”, Một tiếng gọi nhẹ nhàng vang lên, một cô gái khoảng hai mươi tuổi, mặc váy xanh, đôi chân thon dài thẳng tắp, duyên dáng yêu kiều, mê người vô cùng.Cô gái có dung mạo khuynh thành, hệt như Thần Nữ Cửu Thiên chỉ có thể nhìn từ xa, không thể tới gần, khí tức xuất trần khiến người ta phải sửng sốt.“Y Tuyền...”Nhìn thấy cô gái ấy, Tần Ninh ngẩn ra.“Sư tôn, con đang chờ người...”Đột nhiên, một bóng dáng khác lại xuất hiện, vang lên một thanh âm đầy truyền cảm.“Thanh Vân Kiếm Đế, ngươi lại đánh với ta một trận, ta rửa nhục!”“Cuồng Võ Thiên Đế, ngươi tự xưng mê võ, ngươi không phải, ta mới là...”“Cửu Nguyên Đan Đế, đan thuật của ta vì sao lại không bằng ngươi?”“Luyện Thiên Đại Đế, ngươi dốc cả một đời chế tạo Vạn Khí Phổ, không bằng cho chúng ta nghiên cứu kỹ một chút?”“...”Trong lúc nhất thời, vô số bóng người, vô số hình ảnh, thanh âm xuất hiện ở trước mắt Tần Ninh, quanh quẩn bên tai Tần Ninh.

Bất luận là thiếu minh chủ Cửu Thiên Vân Minh, con trai của Vô Thượng Thần Đế hay là chín đời chín kiếp, hắn đều có

không ít khí thế ngạo nghễ bá đạo.

Dù cho hiện tại hắn có nói chuyện, khóc cười, nhưng nếu giết người, cũng sẽ không nhân từ hay nương tay.

Thời gian từng giờ từng phút qua đi.

Từ từ, khí độ Đế Vương của Tần Ninh đã chiếm giữ thượng phong.

Vết máu mặt ngoài thân thể của hắn dần dần biến mất.

Tất cả dường như như chưa từng phát sinh.

Chiếc kính trên bàn đá kia ngày một rõ hình.

Lớn chừng bàn tay, bề mặt sáng bóng trơn trượt, bốn phía êm dịu.

Ở bên viền được nạm từng viên ngọc thạch cực kỳ quái lạ, Tần Ninh liếc mắt nhìn kính cổ, phảng phất có vô số đôi bàn tay lôi kéo hắn dũng mãnh vào trong kính cổ.

Trong lúc nhất thời, từng bóng người, từng câu nói xuất hiện ở trước mặt Tần Ninh.

“Ninh Nhi, ta là cha của con, mau tới”, một giọng nói khí phách vang lên, một thân ảnh hơi gầy gò, người khoác phi phong

thần y vàng óng ánh, thanh âm tràn ngập sự yêu thương.

Bên cạnh đó là một người phụ nữ xinh đẹp mặc váy trắng còn xuân sắc, khẽ ngoắc tay và nói: “Ninh Nhi, cha con gọi, vì sao con không nói lời nào?”

“Cha… Mẹ...”

Tần Ninh khẽ nỉ non.

“Ninh ca ca, mau trở lại đi!”, Một tiếng gọi nhẹ nhàng vang lên, một cô gái khoảng hai mươi tuổi, mặc váy xanh, đôi chân thon dài thẳng tắp, duyên dáng yêu kiều, mê người vô cùng.

Cô gái có dung mạo khuynh thành, hệt như Thần Nữ Cửu Thiên chỉ có thể nhìn từ xa, không thể tới gần, khí tức xuất trần khiến người ta phải sửng sốt.

“Y Tuyền...”

Nhìn thấy cô gái ấy, Tần Ninh ngẩn ra.

“Sư tôn, con đang chờ người...”

Đột nhiên, một bóng dáng khác lại xuất hiện, vang lên một thanh âm đầy truyền cảm.

“Thanh Vân Kiếm Đế, ngươi lại đánh với ta một trận, ta rửa nhục!”

“Cuồng Võ Thiên Đế, ngươi tự xưng mê võ, ngươi không phải, ta mới là...”

“Cửu Nguyên Đan Đế, đan thuật của ta vì sao lại không bằng ngươi?”

“Luyện Thiên Đại Đế, ngươi dốc cả một đời chế tạo Vạn Khí Phổ, không bằng cho chúng ta nghiên cứu kỹ một chút?”

“...”

Trong lúc nhất thời, vô số bóng người, vô số hình ảnh, thanh âm xuất hiện ở trước mắt Tần Ninh, quanh quẩn bên tai Tần Ninh.

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Bất luận là thiếu minh chủ Cửu Thiên Vân Minh, con trai của Vô Thượng Thần Đế hay là chín đời chín kiếp, hắn đều cókhông ít khí thế ngạo nghễ bá đạo.Dù cho hiện tại hắn có nói chuyện, khóc cười, nhưng nếu giết người, cũng sẽ không nhân từ hay nương tay.Thời gian từng giờ từng phút qua đi.Từ từ, khí độ Đế Vương của Tần Ninh đã chiếm giữ thượng phong.Vết máu mặt ngoài thân thể của hắn dần dần biến mất.Tất cả dường như như chưa từng phát sinh.Chiếc kính trên bàn đá kia ngày một rõ hình.Lớn chừng bàn tay, bề mặt sáng bóng trơn trượt, bốn phía êm dịu.Ở bên viền được nạm từng viên ngọc thạch cực kỳ quái lạ, Tần Ninh liếc mắt nhìn kính cổ, phảng phất có vô số đôi bàn tay lôi kéo hắn dũng mãnh vào trong kính cổ.Trong lúc nhất thời, từng bóng người, từng câu nói xuất hiện ở trước mặt Tần Ninh.“Ninh Nhi, ta là cha của con, mau tới”, một giọng nói khí phách vang lên, một thân ảnh hơi gầy gò, người khoác phi phongthần y vàng óng ánh, thanh âm tràn ngập sự yêu thương.Bên cạnh đó là một người phụ nữ xinh đẹp mặc váy trắng còn xuân sắc, khẽ ngoắc tay và nói: “Ninh Nhi, cha con gọi, vì sao con không nói lời nào?”“Cha… Mẹ...”Tần Ninh khẽ nỉ non.“Ninh ca ca, mau trở lại đi!”, Một tiếng gọi nhẹ nhàng vang lên, một cô gái khoảng hai mươi tuổi, mặc váy xanh, đôi chân thon dài thẳng tắp, duyên dáng yêu kiều, mê người vô cùng.Cô gái có dung mạo khuynh thành, hệt như Thần Nữ Cửu Thiên chỉ có thể nhìn từ xa, không thể tới gần, khí tức xuất trần khiến người ta phải sửng sốt.“Y Tuyền...”Nhìn thấy cô gái ấy, Tần Ninh ngẩn ra.“Sư tôn, con đang chờ người...”Đột nhiên, một bóng dáng khác lại xuất hiện, vang lên một thanh âm đầy truyền cảm.“Thanh Vân Kiếm Đế, ngươi lại đánh với ta một trận, ta rửa nhục!”“Cuồng Võ Thiên Đế, ngươi tự xưng mê võ, ngươi không phải, ta mới là...”“Cửu Nguyên Đan Đế, đan thuật của ta vì sao lại không bằng ngươi?”“Luyện Thiên Đại Đế, ngươi dốc cả một đời chế tạo Vạn Khí Phổ, không bằng cho chúng ta nghiên cứu kỹ một chút?”“...”Trong lúc nhất thời, vô số bóng người, vô số hình ảnh, thanh âm xuất hiện ở trước mắt Tần Ninh, quanh quẩn bên tai Tần Ninh.

Chương 1898: Mà là một trận so đấu ý niệm.