“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…
Chương 1947: “Con bài chưa lật đã bị dùng hết?”
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Tần Ninh một tay nhấc kiếm đá, một tay nắm chặt trụ Thiên Vị.Mà giờ này, trụ Thiên Vị hóa dài hơn một thước, lớn bằng ngón cái, vững vàng trong tay Tần Ninh.Nhưng đột nhiên, phía trước cơ thể Tần Ninh cũng xuất hiện thêm một gậy gỗ.Gậy gỗ lớn bằng ngón cái, dài một thước, thoạt nhìn bình thường không có gì lạ lùng.“Con mẹ nó!”Nhưng khi nhìn thấy cây gậy gỗ, Thạch Cảm Đương lại giật mình, bắt đầu nổi da gà.Diệp Viên Viên cùng Vân Sương Nhi cũng nhìn ra sự cổ quái của Thạch Cảm Đương.Cái tên này... bị sao vậy?“Sư tôn lại còn giữ lại cây gỗ đó...” Thạch Cảm Đương sắc mặt tái mét, không nhịn được nói: “Ông đây năm đó đã bị cây gậy gỗ này đánh không biết bao nhiêu lần!”“Có chỗ nào kỳ lạ sao?”“Không có”, Thạch Cảm Đương nói như chém đinh chặt sắt.Nhưng sau đó, Thạch Cảm Đương cũng lắc đầu nói: “Có!”Trong lúc nhất thời, Diệp Viên Viên cùng Vân Sương Nhi nhìn Thạch Cảm Đương với ánh mắt cổ quái.Rốt cuộc là có hay không?Thạch Cảm Đương cũng nói: “Cái gậy gỗ này, trước đây sư huynh Thanh Vân nghiên cứu hồi lâu mà không thấy có gì kỳ quái, ta và Minh Uyên, Kiếm Âm Sơn cũng nghiên cứu, cũng chỉ là gậy gỗ thông thường, thế nhưng khi đó, sư tôn một mạch dùng gậy gỗ này đưa chúng ta từ cảnh giới Cửu Môn đến cảnh giới Tam Vị”.“Lúc không có người, chúng ta nghĩ đủ mọi cách để tiêu hủy cái gậy gỗ này, đốt, bẻ gẫy, nhưng đều không thành công”.“Cái gậy gỗ này vô cùng tà ma!”Thạch Cảm Đương hiện tại nhắc tới mà vẫn còn run rẩy.Đúng là quá tà ma.Một cây gậy gỗ thông thường, không biết sư tôn lấy nó từ đâu mà lại co được dãn được, không thể phá hủy.Quất vào thân thì đau đớn vô cùng...Bây giờ nghĩ lại đều cảm thấy mồ hôi đầy người, bắp thịt nhịn không được mà co giật.Nhưng hiện giờ sư tôn lấy gậy gỗ ra làm gì?Tần Ninh nắm chặt trụ Thiên Vị của chính mình, hoàn toàn biến nó thành một binh khí.“Dung!”Một tiếng hét vang lên, trụ Thiên Vị bao trùm gậy gỗ.Ngay sau đó, trụ Thiên Vị và gậy gỗ dung hợp.Cứ thế mà dung hợp... trước mặt mọi người!Trong chớp nhoáng này, ở đây mấy người đều sửng sốt.Đây là hành động gì?Trụ Thiên Vị được tạo thành từ linh khí của bản thân võ giả.Lại có thể dung hợp cùng ngoại vật?
Tần Ninh một tay nhấc kiếm đá, một tay nắm chặt trụ Thiên Vị.
Mà giờ này, trụ Thiên Vị hóa dài hơn một thước, lớn bằng ngón cái, vững vàng trong tay Tần Ninh.
Nhưng đột nhiên, phía trước cơ thể Tần Ninh cũng xuất hiện thêm một gậy gỗ.
Gậy gỗ lớn bằng ngón cái, dài một thước, thoạt nhìn bình thường không có gì lạ lùng.
“Con mẹ nó!”
Nhưng khi nhìn thấy cây gậy gỗ, Thạch Cảm Đương lại giật mình, bắt đầu nổi da gà.
Diệp Viên Viên cùng Vân Sương Nhi cũng nhìn ra sự cổ quái của Thạch Cảm Đương.
Cái tên này... bị sao vậy?
“Sư tôn lại còn giữ lại cây gỗ đó...” Thạch Cảm Đương sắc mặt tái mét, không nhịn được nói: “Ông đây năm đó đã bị cây gậy gỗ này đánh không biết bao nhiêu lần!”
“Có chỗ nào kỳ lạ sao?”
“Không có”, Thạch Cảm Đương nói như chém đinh chặt sắt.
Nhưng sau đó, Thạch Cảm Đương cũng lắc đầu nói: “Có!”
Trong lúc nhất thời, Diệp Viên Viên cùng Vân Sương Nhi nhìn Thạch Cảm Đương với ánh mắt cổ quái.
Rốt cuộc là có hay không?
Thạch Cảm Đương cũng nói: “Cái gậy gỗ này, trước đây sư huynh Thanh Vân nghiên cứu hồi lâu mà không thấy có gì kỳ quái, ta và Minh Uyên, Kiếm Âm Sơn cũng nghiên cứu, cũng chỉ là gậy gỗ thông thường, thế nhưng khi đó, sư tôn một mạch dùng gậy gỗ này đưa chúng ta từ cảnh giới Cửu Môn đến cảnh giới Tam Vị”.
“Lúc không có người, chúng ta nghĩ đủ mọi cách để tiêu hủy cái gậy gỗ này, đốt, bẻ gẫy, nhưng đều không thành công”.
“Cái gậy gỗ này vô cùng tà ma!”
Thạch Cảm Đương hiện tại nhắc tới mà vẫn còn run rẩy.
Đúng là quá tà ma.
Một cây gậy gỗ thông thường, không biết sư tôn lấy nó từ đâu mà lại co được dãn được, không thể phá hủy.
Quất vào thân thì đau đớn vô cùng...
Bây giờ nghĩ lại đều cảm thấy mồ hôi đầy người, bắp thịt nhịn không được mà co giật.
Nhưng hiện giờ sư tôn lấy gậy gỗ ra làm gì?
Tần Ninh nắm chặt trụ Thiên Vị của chính mình, hoàn toàn biến nó thành một binh khí.
“Dung!”
Một tiếng hét vang lên, trụ Thiên Vị bao trùm gậy gỗ.
Ngay sau đó, trụ Thiên Vị và gậy gỗ dung hợp.
Cứ thế mà dung hợp... trước mặt mọi người!
Trong chớp nhoáng này, ở đây mấy người đều sửng sốt.
Đây là hành động gì?
Trụ Thiên Vị được tạo thành từ linh khí của bản thân võ giả.
Lại có thể dung hợp cùng ngoại vật?
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Tần Ninh một tay nhấc kiếm đá, một tay nắm chặt trụ Thiên Vị.Mà giờ này, trụ Thiên Vị hóa dài hơn một thước, lớn bằng ngón cái, vững vàng trong tay Tần Ninh.Nhưng đột nhiên, phía trước cơ thể Tần Ninh cũng xuất hiện thêm một gậy gỗ.Gậy gỗ lớn bằng ngón cái, dài một thước, thoạt nhìn bình thường không có gì lạ lùng.“Con mẹ nó!”Nhưng khi nhìn thấy cây gậy gỗ, Thạch Cảm Đương lại giật mình, bắt đầu nổi da gà.Diệp Viên Viên cùng Vân Sương Nhi cũng nhìn ra sự cổ quái của Thạch Cảm Đương.Cái tên này... bị sao vậy?“Sư tôn lại còn giữ lại cây gỗ đó...” Thạch Cảm Đương sắc mặt tái mét, không nhịn được nói: “Ông đây năm đó đã bị cây gậy gỗ này đánh không biết bao nhiêu lần!”“Có chỗ nào kỳ lạ sao?”“Không có”, Thạch Cảm Đương nói như chém đinh chặt sắt.Nhưng sau đó, Thạch Cảm Đương cũng lắc đầu nói: “Có!”Trong lúc nhất thời, Diệp Viên Viên cùng Vân Sương Nhi nhìn Thạch Cảm Đương với ánh mắt cổ quái.Rốt cuộc là có hay không?Thạch Cảm Đương cũng nói: “Cái gậy gỗ này, trước đây sư huynh Thanh Vân nghiên cứu hồi lâu mà không thấy có gì kỳ quái, ta và Minh Uyên, Kiếm Âm Sơn cũng nghiên cứu, cũng chỉ là gậy gỗ thông thường, thế nhưng khi đó, sư tôn một mạch dùng gậy gỗ này đưa chúng ta từ cảnh giới Cửu Môn đến cảnh giới Tam Vị”.“Lúc không có người, chúng ta nghĩ đủ mọi cách để tiêu hủy cái gậy gỗ này, đốt, bẻ gẫy, nhưng đều không thành công”.“Cái gậy gỗ này vô cùng tà ma!”Thạch Cảm Đương hiện tại nhắc tới mà vẫn còn run rẩy.Đúng là quá tà ma.Một cây gậy gỗ thông thường, không biết sư tôn lấy nó từ đâu mà lại co được dãn được, không thể phá hủy.Quất vào thân thì đau đớn vô cùng...Bây giờ nghĩ lại đều cảm thấy mồ hôi đầy người, bắp thịt nhịn không được mà co giật.Nhưng hiện giờ sư tôn lấy gậy gỗ ra làm gì?Tần Ninh nắm chặt trụ Thiên Vị của chính mình, hoàn toàn biến nó thành một binh khí.“Dung!”Một tiếng hét vang lên, trụ Thiên Vị bao trùm gậy gỗ.Ngay sau đó, trụ Thiên Vị và gậy gỗ dung hợp.Cứ thế mà dung hợp... trước mặt mọi người!Trong chớp nhoáng này, ở đây mấy người đều sửng sốt.Đây là hành động gì?Trụ Thiên Vị được tạo thành từ linh khí của bản thân võ giả.Lại có thể dung hợp cùng ngoại vật?