“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…

Chương 1951: Một tiếng chửi mắng lúc này vang lên.  

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Chỉ còn lại hai người bọn họ.Nếu bọn họ cứ như này mà chết đi thì bảy đại lục thứ trung tâm sẽ hoàn toàn xong đời.Long Húc vừa nói xong, há miệng phun ra một chùm sáng màu xanh.Ánh sáng xanh đón gió thay đổi lớn, hoá thành một con rồng khổng lồ vờn quanh dưới chân của Long Húc.Mà lão tổ Thiên Hạo ở bên kia trong tay cũng xuất hiện một thanh đao cong.Đao cong như trăng lưỡi liềm, tay cầm nằm ở vị trí chính giữa cung trăng.Lão tổ Thiên Hạo cầm đao cong trong tay, khí thế hoàn toàn thay đổi.“Chết tiệt!”“Ừm!”Hai người lúc này sắc mặt lạnh lẽo âm trầm đến đáng sợ.“Xông lên!”Lão tổ Long Húc dẫn đầu, sải bước đi ra, thanh long dưới chân lúc này cũng tăng tốc lao vụt đi.Tiếng gầm gừ vang lên, thanh long đột nhiên phóng đến chỗ của Tần Ninh.“Chém!”Tần Ninh chém xuống một kiếm, thế nhưng một khắc sau đó, kiếm mang va chạm với thanh long cũng bị thanh long một ngụm nuốt chửng.Mà giờ phút này, sắc mặt của Long Húc lại tái nhợt.Rõ ràng, thanh long nuốt một kiếm của Tần Ninh thì bản thân ông ta cũng sẽ bị phản phệ không hề nhỏ.Mà bây giờ, lão tổ Thiên Hạo sải bước đi ra, sức mạnh toàn thân từ trên xuống dưới hoàn toàn thay đổi.Đao cong chém ngang.“Giết”.Một đòn của lão tổ Thiên Hạo dùng toàn lực, tận dụng thời gian và khoảnh khắc ấy, trong nháy mắt vung đao chém ra.“Tự tìm cái chết”.Tần Ninh không tránh không né, nâng kiếm đá chắn ngang trước người.Keng...Tiếng kim loại va đập vào nhau, âm thanh chói tai lúc này vang lên khiến màng nhĩ của mọi người phát run lên.“Phá cho ta!”Lão tổ Thiên Hạo hiểu, nếu như không chém chết được thì người phải chết chính là hai người bọn họ nên lập tức dốc toàn lực ứng phó, kiếm mang vô cùng mạnh mẽ.Bùm...Một tiếng nổ tung vang lên vào lúc này.Thân ảnh của Tần Ninh bây giờ bỗng lùi lại phía sau.Đao cong mỏng như cánh ve nhưng lại cứng rắn như sắt.Phụt...Một khắc sau, kiếm đá bị đẩy lùi, dán chặt vào ngực của Tần Ninh.Đao cong kia bây giờ đâm xuyên ngực của Tần Ninh, máu tươi ồ ạt chảy ra.

Chỉ còn lại hai người bọn họ.

Nếu bọn họ cứ như này mà chết đi thì bảy đại lục thứ trung tâm sẽ hoàn toàn xong đời.

Long Húc vừa nói xong, há miệng phun ra một chùm sáng màu xanh.

Ánh sáng xanh đón gió thay đổi lớn, hoá thành một con rồng khổng lồ vờn quanh dưới chân của Long Húc.

Mà lão tổ Thiên Hạo ở bên kia trong tay cũng xuất hiện một thanh đao cong.

Đao cong như trăng lưỡi liềm, tay cầm nằm ở vị trí chính giữa cung trăng.

Lão tổ Thiên Hạo cầm đao cong trong tay, khí thế hoàn toàn thay đổi.

“Chết tiệt!”

“Ừm!”

Hai người lúc này sắc mặt lạnh lẽo âm trầm đến đáng sợ.

“Xông lên!”

Lão tổ Long Húc dẫn đầu, sải bước đi ra, thanh long dưới chân lúc này cũng tăng tốc lao vụt đi.

Tiếng gầm gừ vang lên, thanh long đột nhiên phóng đến chỗ của Tần Ninh.

“Chém!”

Tần Ninh chém xuống một kiếm, thế nhưng một khắc sau đó, kiếm mang va chạm với thanh long cũng bị thanh long một ngụm nuốt chửng.

Mà giờ phút này, sắc mặt của Long Húc lại tái nhợt.

Rõ ràng, thanh long nuốt một kiếm của Tần Ninh thì bản thân ông ta cũng sẽ bị phản phệ không hề nhỏ.

Mà bây giờ, lão tổ Thiên Hạo sải bước đi ra, sức mạnh toàn thân từ trên xuống dưới hoàn toàn thay đổi.

Đao cong chém ngang.

“Giết”.

Một đòn của lão tổ Thiên Hạo dùng toàn lực, tận dụng thời gian và khoảnh khắc ấy, trong nháy mắt vung đao chém ra.

“Tự tìm cái chết”.

Tần Ninh không tránh không né, nâng kiếm đá chắn ngang trước người.

Keng...

Tiếng kim loại va đập vào nhau, âm thanh chói tai lúc này vang lên khiến màng nhĩ của mọi người phát run lên.

“Phá cho ta!”

Lão tổ Thiên Hạo hiểu, nếu như không chém chết được thì người phải chết chính là hai người bọn họ nên lập tức dốc toàn lực ứng phó, kiếm mang vô cùng mạnh mẽ.

Bùm...

Một tiếng nổ tung vang lên vào lúc này.

Thân ảnh của Tần Ninh bây giờ bỗng lùi lại phía sau.

Đao cong mỏng như cánh ve nhưng lại cứng rắn như sắt.

Phụt...

Một khắc sau, kiếm đá bị đẩy lùi, dán chặt vào ngực của Tần Ninh.

Đao cong kia bây giờ đâm xuyên ngực của Tần Ninh, máu tươi ồ ạt chảy ra.

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Chỉ còn lại hai người bọn họ.Nếu bọn họ cứ như này mà chết đi thì bảy đại lục thứ trung tâm sẽ hoàn toàn xong đời.Long Húc vừa nói xong, há miệng phun ra một chùm sáng màu xanh.Ánh sáng xanh đón gió thay đổi lớn, hoá thành một con rồng khổng lồ vờn quanh dưới chân của Long Húc.Mà lão tổ Thiên Hạo ở bên kia trong tay cũng xuất hiện một thanh đao cong.Đao cong như trăng lưỡi liềm, tay cầm nằm ở vị trí chính giữa cung trăng.Lão tổ Thiên Hạo cầm đao cong trong tay, khí thế hoàn toàn thay đổi.“Chết tiệt!”“Ừm!”Hai người lúc này sắc mặt lạnh lẽo âm trầm đến đáng sợ.“Xông lên!”Lão tổ Long Húc dẫn đầu, sải bước đi ra, thanh long dưới chân lúc này cũng tăng tốc lao vụt đi.Tiếng gầm gừ vang lên, thanh long đột nhiên phóng đến chỗ của Tần Ninh.“Chém!”Tần Ninh chém xuống một kiếm, thế nhưng một khắc sau đó, kiếm mang va chạm với thanh long cũng bị thanh long một ngụm nuốt chửng.Mà giờ phút này, sắc mặt của Long Húc lại tái nhợt.Rõ ràng, thanh long nuốt một kiếm của Tần Ninh thì bản thân ông ta cũng sẽ bị phản phệ không hề nhỏ.Mà bây giờ, lão tổ Thiên Hạo sải bước đi ra, sức mạnh toàn thân từ trên xuống dưới hoàn toàn thay đổi.Đao cong chém ngang.“Giết”.Một đòn của lão tổ Thiên Hạo dùng toàn lực, tận dụng thời gian và khoảnh khắc ấy, trong nháy mắt vung đao chém ra.“Tự tìm cái chết”.Tần Ninh không tránh không né, nâng kiếm đá chắn ngang trước người.Keng...Tiếng kim loại va đập vào nhau, âm thanh chói tai lúc này vang lên khiến màng nhĩ của mọi người phát run lên.“Phá cho ta!”Lão tổ Thiên Hạo hiểu, nếu như không chém chết được thì người phải chết chính là hai người bọn họ nên lập tức dốc toàn lực ứng phó, kiếm mang vô cùng mạnh mẽ.Bùm...Một tiếng nổ tung vang lên vào lúc này.Thân ảnh của Tần Ninh bây giờ bỗng lùi lại phía sau.Đao cong mỏng như cánh ve nhưng lại cứng rắn như sắt.Phụt...Một khắc sau, kiếm đá bị đẩy lùi, dán chặt vào ngực của Tần Ninh.Đao cong kia bây giờ đâm xuyên ngực của Tần Ninh, máu tươi ồ ạt chảy ra.

Chương 1951: Một tiếng chửi mắng lúc này vang lên.