“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…
Chương 1960: Thằng nhãi này, thật đáng giận!
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Toàn bộ đều là do thần uy của kính Bắc Thương phóng ra!Sao lại thế này?Vẻ mặt của người đàn ông cầm đàn ông cầm đầu bây giờ hơi đờ đẫn.Tần Ninh làm thế nào điều khiển được kính Bắc Thương thế?Trong các đã nói rõ, kính Bắc Thương chính là mảnh vỡ của thánh khí, thần uy vô địch, huyền cảnh Tạo Hoá không thể điều khiển được, nhưng mà Tần Ninh lại làm được.Điều này thật sự khó mà tin nổi.Bùm...Lại một tiếng nổ tung nữa vang lên, người đàn ông cầm đầu nhìn về phía người bên cạnh mình.Chỉ còn hai người!Chỉ còn lại hai người bọn họ là còn sống!Thế nhưng liệu còn sống được bao lâu nữa đây?Ục...Dần dần, người đàn ông cầm đầu cảm thấy cơ thể của mình dường như đang bị ánh sáng xâm nhập, từng tia sáng cuốn lấy như muốn phá huỷ từng tấc da thịt gân mạch và xương cốt của hắn ta.Ầm!Đột nhiên, một âm thanh trầm thấp vang lên.Người đàn ông cầm đầu chỉ cảm thấy cơ thể của mình nhẹ bẫng, toàn thân từ trên xuống dưới thư thái vô cùng.“Địa Sứ đại nhân!”Người đàn ông cầm đầu nhìn người đàn ông trước mặt, lập tức thở phào một hơi nhẹ nhõm.Địa Sứ đại nhân đến rồi.Mà lại còn tận hai người.“Bảo các ngươi không được khinh suất, các ngươi làm việc như thế nào đấy?”Một người đàn ông trung tuổi mặc áo trường bào màu bạc, tóc dài buộc sau gáy bây giờ đứng chắp tay, hờ hững nói.Nhưng khác với những tên áo đen nhân sứ kia, hai người này không đội mạng che mặt màu đen.“Triệu Địa Sứ!”Nhìn thấy người kia, sắc mặt của người đàn ông cầm đầu hoàn toàn thay đổi.“Được rồi Triệu Phương Bân, bây giờ không phải là lúc tính toán mấy cái này”.Một người khác ăn mặc giống vậy nhưng nhìn nho nhã hơn rất nhiều, nói: “Hai người các ngươi lui xuống trước đi!”“Đa tạ Nhiếp Địa Sứ!”Giờ phút này hai người đứng vững ở trên không trung, nhìn xuống Tần Ninh ở phía dưới.
Toàn bộ đều là do thần uy của kính Bắc Thương phóng ra!
Sao lại thế này?
Vẻ mặt của người đàn ông cầm đàn ông cầm đầu bây giờ hơi đờ đẫn.
Tần Ninh làm thế nào điều khiển được kính Bắc Thương thế?
Trong các đã nói rõ, kính Bắc Thương chính là mảnh vỡ của thánh khí, thần uy vô địch, huyền cảnh Tạo Hoá không thể điều khiển được, nhưng mà Tần Ninh lại làm được.
Điều này thật sự khó mà tin nổi.
Bùm...
Lại một tiếng nổ tung nữa vang lên, người đàn ông cầm đầu nhìn về phía người bên cạnh mình.
Chỉ còn hai người!
Chỉ còn lại hai người bọn họ là còn sống!
Thế nhưng liệu còn sống được bao lâu nữa đây?
Ục...
Dần dần, người đàn ông cầm đầu cảm thấy cơ thể của mình dường như đang bị ánh sáng xâm nhập, từng tia sáng cuốn lấy như muốn phá huỷ từng tấc da thịt gân mạch và xương cốt của hắn ta.
Ầm!
Đột nhiên, một âm thanh trầm thấp vang lên.
Người đàn ông cầm đầu chỉ cảm thấy cơ thể của mình nhẹ bẫng, toàn thân từ trên xuống dưới thư thái vô cùng.
“Địa Sứ đại nhân!”
Người đàn ông cầm đầu nhìn người đàn ông trước mặt, lập tức thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Địa Sứ đại nhân đến rồi.
Mà lại còn tận hai người.
“Bảo các ngươi không được khinh suất, các ngươi làm việc như thế nào đấy?”
Một người đàn ông trung tuổi mặc áo trường bào màu bạc, tóc dài buộc sau gáy bây giờ đứng chắp tay, hờ hững nói.
Nhưng khác với những tên áo đen nhân sứ kia, hai người này không đội mạng che mặt màu đen.
“Triệu Địa Sứ!”
Nhìn thấy người kia, sắc mặt của người đàn ông cầm đầu hoàn toàn thay đổi.
“Được rồi Triệu Phương Bân, bây giờ không phải là lúc tính toán mấy cái này”.
Một người khác ăn mặc giống vậy nhưng nhìn nho nhã hơn rất nhiều, nói: “Hai người các ngươi lui xuống trước đi!”
“Đa tạ Nhiếp Địa Sứ!”
Giờ phút này hai người đứng vững ở trên không trung, nhìn xuống Tần Ninh ở phía dưới.
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Toàn bộ đều là do thần uy của kính Bắc Thương phóng ra!Sao lại thế này?Vẻ mặt của người đàn ông cầm đàn ông cầm đầu bây giờ hơi đờ đẫn.Tần Ninh làm thế nào điều khiển được kính Bắc Thương thế?Trong các đã nói rõ, kính Bắc Thương chính là mảnh vỡ của thánh khí, thần uy vô địch, huyền cảnh Tạo Hoá không thể điều khiển được, nhưng mà Tần Ninh lại làm được.Điều này thật sự khó mà tin nổi.Bùm...Lại một tiếng nổ tung nữa vang lên, người đàn ông cầm đầu nhìn về phía người bên cạnh mình.Chỉ còn hai người!Chỉ còn lại hai người bọn họ là còn sống!Thế nhưng liệu còn sống được bao lâu nữa đây?Ục...Dần dần, người đàn ông cầm đầu cảm thấy cơ thể của mình dường như đang bị ánh sáng xâm nhập, từng tia sáng cuốn lấy như muốn phá huỷ từng tấc da thịt gân mạch và xương cốt của hắn ta.Ầm!Đột nhiên, một âm thanh trầm thấp vang lên.Người đàn ông cầm đầu chỉ cảm thấy cơ thể của mình nhẹ bẫng, toàn thân từ trên xuống dưới thư thái vô cùng.“Địa Sứ đại nhân!”Người đàn ông cầm đầu nhìn người đàn ông trước mặt, lập tức thở phào một hơi nhẹ nhõm.Địa Sứ đại nhân đến rồi.Mà lại còn tận hai người.“Bảo các ngươi không được khinh suất, các ngươi làm việc như thế nào đấy?”Một người đàn ông trung tuổi mặc áo trường bào màu bạc, tóc dài buộc sau gáy bây giờ đứng chắp tay, hờ hững nói.Nhưng khác với những tên áo đen nhân sứ kia, hai người này không đội mạng che mặt màu đen.“Triệu Địa Sứ!”Nhìn thấy người kia, sắc mặt của người đàn ông cầm đầu hoàn toàn thay đổi.“Được rồi Triệu Phương Bân, bây giờ không phải là lúc tính toán mấy cái này”.Một người khác ăn mặc giống vậy nhưng nhìn nho nhã hơn rất nhiều, nói: “Hai người các ngươi lui xuống trước đi!”“Đa tạ Nhiếp Địa Sứ!”Giờ phút này hai người đứng vững ở trên không trung, nhìn xuống Tần Ninh ở phía dưới.