“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…
Chương 2231: “Đông Phương Ngạo đến báo thù?”
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Trong xe là một thanh niên nghiêng người dựa vào ghế, thích ý nói: “Thật đúng là ly kỳ”.“Ở Giang Bắc này lại có người dám giết đệ đệ ngươi cơ à”.“Hà Vấn Thiên, chuyện này không liên quan tới ngươi, đừng có xen vào”.Thanh niên trên xe kéo lộ mặt ra, đứng trước xe mà khoanh tay.Thanh niên mặc áo trắng, tóc dài khẽ bay, thoạt nhìn phong thái mê người.Chính là một trong Giang Bắc tứ hổ - Hà Vấn Thiên, thiếu môn chủ Tứ Tượng môn.Hà Vấn Thiên không giận mà cười: “Ta đâu có xen vào, chỉ là vừa vặn tới thành Thiên Giang làm việc nên hóng chuyện thôi mà!”Đông Phương Ngạo hừ lạnh một tiếng.Hà Vấn Thiên mỉm cười nói: “Ta cũng rất tò mò, đến cùng là người phương nào dám giết Đông Phương Việt”.“Có điều nói đi cũng phải nói lại, dạo này ngoài tin Tử Hiên Các xuất thế ra thì Giang Bắc đúng là náo nhiệt”.“Cũng có người dám giết đệ tử của Tứ Tượng môn ta đây!”Hà Vấn Thiên nói đến đây, ngữ khí lạnh nhạt vài phần.“Đệ đệ vô dụng của ta bị giết ở ở dãy núi Lạc Hiệp, ngươi có thấy nực cười không”.Hà Vấn Thiên nói đến việc này giống như là không liên quan đến mình.Đông Phương Ngạo không thèm để ý.Hà Vấn Thiên cùng đệ đệ của hắn ta là Hà Ngọc Kiệt quan hệ cũng không tốt, dù sao cũng không phỉa cùng một mẹ.Nhưng hắn ta cùng Đông Phương Việt chính là anh em ruột.“Hôm nay náo nhiệt thật đấy, Đông Phương công tử, Hà công tử là hai trong Giang Bắc tứ hổ, tới Vạn Thiên Các của chúng ta nhưng lại không kịp tiếp đón từ xa”.Một thanh âm tao nhã vang lên.Vạn Khuynh Tuyết lúc này mặc váy dài, tư thái yểu điệu, bước tới.Chỉ trong một thoáng, bốn phía có chút vắng vẻ.Thực tế thì Vạn Khuynh Tuyết có thể nói là tuyệt thế mỹ nữ, thân thể cao gầy, vóc người càng không có gì để nói.Lại thêm thân phận một trong những người thừa kế của một thế lực thâm căn cố đế như Vạn Thiên Các.Lúc này mọi người hoàn toàn dồn sự chú ý vào cô ta.Vẻ đẹp của Vạn Khuynh Tuyết mang theo mùi hoa Bách Hợp nhàn nhạt, mùi vị điềm tĩnh mà nhu nhược, nhưng ai mà không biết, một cô gái lớn lên ở trong Vạn Thiên Các thì sao có thể nhu nhược cho được?“Tiểu thư Khuynh Tuyết!”Đông Phương Ngạo cùng Hà Vấn Thiên lúc này đều chắp tay một cái.Vạn Khuynh Tuyết là tiểu thư Vạn Thiên Các.Mà toàn bộ Vạn Thiên Các thì hùng bá đại lục Vạn Thiên, không phải thế lực mà Giang Bắc hay bốn đại tông môn có thể so sánh.“Công tử Đông Phương Ngạo tức giận như vậy, không biết có chuyện gì?”
Trong xe là một thanh niên nghiêng người dựa vào ghế, thích ý nói: “Thật đúng là ly kỳ”.
“Ở Giang Bắc này lại có người dám giết đệ đệ ngươi cơ à”.
“Hà Vấn Thiên, chuyện này không liên quan tới ngươi, đừng có xen vào”.
Thanh niên trên xe kéo lộ mặt ra, đứng trước xe mà khoanh tay.
Thanh niên mặc áo trắng, tóc dài khẽ bay, thoạt nhìn phong thái mê người.
Chính là một trong Giang Bắc tứ hổ - Hà Vấn Thiên, thiếu môn chủ Tứ Tượng môn.
Hà Vấn Thiên không giận mà cười: “Ta đâu có xen vào, chỉ là vừa vặn tới thành Thiên Giang làm việc nên hóng chuyện thôi mà!”
Đông Phương Ngạo hừ lạnh một tiếng.
Hà Vấn Thiên mỉm cười nói: “Ta cũng rất tò mò, đến cùng là người phương nào dám giết Đông Phương Việt”.
“Có điều nói đi cũng phải nói lại, dạo này ngoài tin Tử Hiên Các xuất thế ra thì Giang Bắc đúng là náo nhiệt”.
“Cũng có người dám giết đệ tử của Tứ Tượng môn ta đây!”
Hà Vấn Thiên nói đến đây, ngữ khí lạnh nhạt vài phần.
“Đệ đệ vô dụng của ta bị giết ở ở dãy núi Lạc Hiệp, ngươi có thấy nực cười không”.
Hà Vấn Thiên nói đến việc này giống như là không liên quan đến mình.
Đông Phương Ngạo không thèm để ý.
Hà Vấn Thiên cùng đệ đệ của hắn ta là Hà Ngọc Kiệt quan hệ cũng không tốt, dù sao cũng không phỉa cùng một mẹ.
Nhưng hắn ta cùng Đông Phương Việt chính là anh em ruột.
“Hôm nay náo nhiệt thật đấy, Đông Phương công tử, Hà công tử là hai trong Giang Bắc tứ hổ, tới Vạn Thiên Các của chúng ta nhưng lại không kịp tiếp đón từ xa”.
Một thanh âm tao nhã vang lên.
Vạn Khuynh Tuyết lúc này mặc váy dài, tư thái yểu điệu, bước tới.
Chỉ trong một thoáng, bốn phía có chút vắng vẻ.
Thực tế thì Vạn Khuynh Tuyết có thể nói là tuyệt thế mỹ nữ, thân thể cao gầy, vóc người càng không có gì để nói.
Lại thêm thân phận một trong những người thừa kế của một thế lực thâm căn cố đế như Vạn Thiên Các.
Lúc này mọi người hoàn toàn dồn sự chú ý vào cô ta.
Vẻ đẹp của Vạn Khuynh Tuyết mang theo mùi hoa Bách Hợp nhàn nhạt, mùi vị điềm tĩnh mà nhu nhược, nhưng ai mà không biết, một cô gái lớn lên ở trong Vạn Thiên Các thì sao có thể nhu nhược cho được?
“Tiểu thư Khuynh Tuyết!”
Đông Phương Ngạo cùng Hà Vấn Thiên lúc này đều chắp tay một cái.
Vạn Khuynh Tuyết là tiểu thư Vạn Thiên Các.
Mà toàn bộ Vạn Thiên Các thì hùng bá đại lục Vạn Thiên, không phải thế lực mà Giang Bắc hay bốn đại tông môn có thể so sánh.
“Công tử Đông Phương Ngạo tức giận như vậy, không biết có chuyện gì?”
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Trong xe là một thanh niên nghiêng người dựa vào ghế, thích ý nói: “Thật đúng là ly kỳ”.“Ở Giang Bắc này lại có người dám giết đệ đệ ngươi cơ à”.“Hà Vấn Thiên, chuyện này không liên quan tới ngươi, đừng có xen vào”.Thanh niên trên xe kéo lộ mặt ra, đứng trước xe mà khoanh tay.Thanh niên mặc áo trắng, tóc dài khẽ bay, thoạt nhìn phong thái mê người.Chính là một trong Giang Bắc tứ hổ - Hà Vấn Thiên, thiếu môn chủ Tứ Tượng môn.Hà Vấn Thiên không giận mà cười: “Ta đâu có xen vào, chỉ là vừa vặn tới thành Thiên Giang làm việc nên hóng chuyện thôi mà!”Đông Phương Ngạo hừ lạnh một tiếng.Hà Vấn Thiên mỉm cười nói: “Ta cũng rất tò mò, đến cùng là người phương nào dám giết Đông Phương Việt”.“Có điều nói đi cũng phải nói lại, dạo này ngoài tin Tử Hiên Các xuất thế ra thì Giang Bắc đúng là náo nhiệt”.“Cũng có người dám giết đệ tử của Tứ Tượng môn ta đây!”Hà Vấn Thiên nói đến đây, ngữ khí lạnh nhạt vài phần.“Đệ đệ vô dụng của ta bị giết ở ở dãy núi Lạc Hiệp, ngươi có thấy nực cười không”.Hà Vấn Thiên nói đến việc này giống như là không liên quan đến mình.Đông Phương Ngạo không thèm để ý.Hà Vấn Thiên cùng đệ đệ của hắn ta là Hà Ngọc Kiệt quan hệ cũng không tốt, dù sao cũng không phỉa cùng một mẹ.Nhưng hắn ta cùng Đông Phương Việt chính là anh em ruột.“Hôm nay náo nhiệt thật đấy, Đông Phương công tử, Hà công tử là hai trong Giang Bắc tứ hổ, tới Vạn Thiên Các của chúng ta nhưng lại không kịp tiếp đón từ xa”.Một thanh âm tao nhã vang lên.Vạn Khuynh Tuyết lúc này mặc váy dài, tư thái yểu điệu, bước tới.Chỉ trong một thoáng, bốn phía có chút vắng vẻ.Thực tế thì Vạn Khuynh Tuyết có thể nói là tuyệt thế mỹ nữ, thân thể cao gầy, vóc người càng không có gì để nói.Lại thêm thân phận một trong những người thừa kế của một thế lực thâm căn cố đế như Vạn Thiên Các.Lúc này mọi người hoàn toàn dồn sự chú ý vào cô ta.Vẻ đẹp của Vạn Khuynh Tuyết mang theo mùi hoa Bách Hợp nhàn nhạt, mùi vị điềm tĩnh mà nhu nhược, nhưng ai mà không biết, một cô gái lớn lên ở trong Vạn Thiên Các thì sao có thể nhu nhược cho được?“Tiểu thư Khuynh Tuyết!”Đông Phương Ngạo cùng Hà Vấn Thiên lúc này đều chắp tay một cái.Vạn Khuynh Tuyết là tiểu thư Vạn Thiên Các.Mà toàn bộ Vạn Thiên Các thì hùng bá đại lục Vạn Thiên, không phải thế lực mà Giang Bắc hay bốn đại tông môn có thể so sánh.“Công tử Đông Phương Ngạo tức giận như vậy, không biết có chuyện gì?”