“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa…

Chương 884

Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Người hầu gái tên là Nhã Hồng sửng sốt, sau đó nhẹ nhàng gật đầu, bước tới vén tay áo của phu nhân lên. Chỉ nhìn cánh tay dưới ống tay áo màu xám xịt, giống như da người chết, da đầu của những người đang vây xem đều tê dại. “Tôi nói cô làm, hiểu không?” Lâm Dương nói với Nhã Hồng. Nhã Hồng nhẹ nhàng gật đầu. “Chẳng phải nói chỉ châm một kim thôi sao? Sao vẫn chưa châm?” Thủ Diệu ở bên cạnh lạnh lùng nói. “Tuy chỉ châm một kim, nhưng cũng phải có đủ màn dạo đầu, nếu không một châm này có ích lợi gì?” Lâm Dương lắc đầu. “Cậu đừng hòng kéo dài thời gian, nếu trong vòng một tiếng đồng hồ cậu vẫn chưa châm kim xuống, cậu sẽ phải chịu hình pháp của chúng tôi!” Diệu Thủ lạnh lùng nói. “Yên tâm, vài phút nữa sẽ xong thôi.” Lâm Dương cười nói với Nhã Hồng: “Đầu tiên cô massage cổ tay của bà ấy mười lần, phải mạnh tay lên, phải bóp đến kia xuất hiện vết đỏ!” “Vâng.” Nhã Hồng gật đầu, ngay lập tức làm theo. “Sau đó ấn chặt vào gân mạch của bà ấy, đẩy một chút về phía khuỷu tay, phải ấn chặt vào, đẩy đến khuÿu tay rồi dừng lại!” “Vâng.” “Sau đó…” Lâm Dương nói Nhã Hồng làm. Những người đứng bên cạnh đều chẳng hiểu gì, thầm nhíu mày lại. “Bọn họ đang xoa bóp sao?” Sở Túc không nhịn được, hỏi. “Diệu Thủ trưởng lão, bà là người trong nghề, bà có thể nhìn ra cách người này chữa bệnh không?” Huyết Nham trầm giọng hỏi: “Đừng để cho thằng nhóc này làm bậy, đùa bỡn chúng ta, không tôn trọng phu nhân, nếu như chuyện này truyền ra ngoài, thể diện của chúng ta đều mắt hét! Cũng rất khó giải thích với Đảo Chủ.” “Tôi chưa bao giờ nhìn thấy kỹ thuật như vậy. Hơn nữa cho dù điều trị bằng cách xoa bóp, cũng cần dùng kinh nghiệm bản thân để làm. Nói vài câu để người khác làm hộ, sức lực, tốc độ, v.v. không dễ khống chế, hoàn toàn không thu được bắt kỳ hiệu quả gì. Thằng nhóc này hiểu một chút y thuật, nhưng chắc chắn là đang có ra vẻ, nhị trưởng lão, lầy con dao cho tôi, tôi phải tự tay chặt đứt tay chân của thằng chó này để rửa sạch danh dự của tôi! Diệu Thủ hung dữ nói. Huyết Nham gật đầu, đang định chuyển lời cho một người đệ tử ở ngoài cửa, Lâm Dương đột nhiên lên tiếng: “Được rồi đấy! Cô Nhã Hồng, cô dừng lại đi.” Huyết Nham giật mình, quay đầu nhìn lại. Nhìn thấy Lâm Dương đi qua, càm một cây ngân châm thon dài, sau đó thổi một hơi lên ngân châm. Đinh! Ngân châm phát ra một âm thanh giòn giã vui tai, sau đó…run rẩy với tốc độ cao. Nó giống như một con chuồn chuồn đang quạt cánh, vô cùng kỳ diệu. Mọi người đều kích động kêu lên. Diệu Thủ thất thanh thốt lên: “Khoan đã, đây … đây là … Phi Vũ Châm Pháp?” “Diệu Thủ trưởng lão đúng là người có kiến thức.” Lâm Dương thản nhiên nói. “Đây… không thể nào, cậu còn trẻ… sao có thể biết được phương pháp châm cứu như vậy?” Diệu Thủ kinh ngạc nói. “Diệu Thủ trưởng lão, đó là cái gì?” Người bên cạnh hỏi. Khuôn mặt của Diệu Thủ lạnh như băng, không hé răng nói một lời. Lâm Dương bước lên trước, nhẹ nhàng châm xuống cổ tay của người phụ nữ nằm ở trên giường. Xiíchl Ngân châm đi vào trong cơ thẻ. Ngay lập tức, người phụ nữ trên giường đột nhiên run lên. “A2” Mọi người đều trố mắt đứng nhìn.

Người hầu gái tên là Nhã Hồng sửng sốt, sau đó nhẹ nhàng gật đầu, bước tới vén tay áo của phu nhân lên.

 

Chỉ nhìn cánh tay dưới ống tay áo màu xám xịt, giống như da người chết, da đầu của những người đang vây xem đều tê dại.

 

“Tôi nói cô làm, hiểu không?” Lâm Dương nói với Nhã Hồng.

 

Nhã Hồng nhẹ nhàng gật đầu.

 

“Chẳng phải nói chỉ châm một kim thôi sao? Sao vẫn chưa châm?” Thủ Diệu ở bên cạnh lạnh lùng nói.

 

“Tuy chỉ châm một kim, nhưng cũng phải có đủ màn dạo đầu, nếu không một châm này có ích lợi gì?” Lâm Dương lắc đầu.

 

“Cậu đừng hòng kéo dài thời gian, nếu trong vòng một tiếng đồng hồ cậu vẫn chưa châm kim xuống, cậu sẽ phải chịu hình pháp của chúng tôi!” Diệu Thủ lạnh lùng nói.

 

“Yên tâm, vài phút nữa sẽ xong thôi.”

 

Lâm Dương cười nói với Nhã Hồng: “Đầu tiên cô massage cổ tay của bà ấy mười lần, phải mạnh tay lên, phải bóp đến kia xuất hiện vết đỏ!”

 

“Vâng.” Nhã Hồng gật đầu, ngay lập tức làm theo.

 

“Sau đó ấn chặt vào gân mạch của bà ấy, đẩy một chút về phía khuỷu tay, phải ấn chặt vào, đẩy đến khuÿu tay rồi dừng lại!”

 

“Vâng.”

 

“Sau đó…”

 

Lâm Dương nói Nhã Hồng làm.

 

Những người đứng bên cạnh đều chẳng hiểu gì, thầm nhíu mày lại.

 

“Bọn họ đang xoa bóp sao?” Sở Túc không nhịn được, hỏi.

 

“Diệu Thủ trưởng lão, bà là người trong nghề, bà có thể nhìn ra cách người này chữa bệnh không?” Huyết Nham trầm giọng hỏi: “Đừng để cho thằng nhóc này làm bậy, đùa bỡn chúng ta, không tôn trọng phu nhân, nếu như chuyện này truyền ra ngoài, thể diện của chúng ta đều mắt hét!

 

Cũng rất khó giải thích với Đảo Chủ.”

 

“Tôi chưa bao giờ nhìn thấy kỹ thuật như vậy. Hơn nữa cho dù điều trị bằng cách xoa bóp, cũng cần dùng kinh nghiệm bản thân để làm. Nói vài câu để người khác làm hộ, sức lực, tốc độ, v.v. không dễ khống chế, hoàn toàn không thu được bắt kỳ hiệu quả gì. Thằng nhóc này hiểu một chút y thuật, nhưng chắc chắn là đang có ra vẻ, nhị trưởng lão, lầy con dao cho tôi, tôi phải tự tay chặt đứt tay chân của thằng chó này để rửa sạch danh dự của tôi!

 

Diệu Thủ hung dữ nói.

 

Huyết Nham gật đầu, đang định chuyển lời cho một người đệ tử ở ngoài cửa, Lâm Dương đột nhiên lên tiếng: “Được rồi đấy! Cô Nhã Hồng, cô dừng lại đi.”

 

Huyết Nham giật mình, quay đầu nhìn lại.

 

Nhìn thấy Lâm Dương đi qua, càm một cây ngân châm thon dài, sau đó thổi một hơi lên ngân châm.

 

Đinh!

 

Ngân châm phát ra một âm thanh giòn giã vui tai, sau đó…run rẩy với tốc độ cao.

 

Nó giống như một con chuồn chuồn đang quạt cánh, vô cùng kỳ diệu.

 

Mọi người đều kích động kêu lên.

 

Diệu Thủ thất thanh thốt lên: “Khoan đã, đây … đây là … Phi Vũ Châm Pháp?”

 

“Diệu Thủ trưởng lão đúng là người có kiến thức.”

 

Lâm Dương thản nhiên nói.

 

“Đây… không thể nào, cậu còn trẻ… sao có thể biết được phương pháp châm cứu như vậy?” Diệu Thủ kinh ngạc nói.

 

“Diệu Thủ trưởng lão, đó là cái gì?” Người bên cạnh hỏi.

 

Khuôn mặt của Diệu Thủ lạnh như băng, không hé răng nói một lời.

 

Lâm Dương bước lên trước, nhẹ nhàng châm xuống cổ tay của người phụ nữ nằm ở trên giường.

 

Xiíchl Ngân châm đi vào trong cơ thẻ.

 

Ngay lập tức, người phụ nữ trên giường đột nhiên run lên.

 

“A2”

 

Mọi người đều trố mắt đứng nhìn.

Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Người hầu gái tên là Nhã Hồng sửng sốt, sau đó nhẹ nhàng gật đầu, bước tới vén tay áo của phu nhân lên. Chỉ nhìn cánh tay dưới ống tay áo màu xám xịt, giống như da người chết, da đầu của những người đang vây xem đều tê dại. “Tôi nói cô làm, hiểu không?” Lâm Dương nói với Nhã Hồng. Nhã Hồng nhẹ nhàng gật đầu. “Chẳng phải nói chỉ châm một kim thôi sao? Sao vẫn chưa châm?” Thủ Diệu ở bên cạnh lạnh lùng nói. “Tuy chỉ châm một kim, nhưng cũng phải có đủ màn dạo đầu, nếu không một châm này có ích lợi gì?” Lâm Dương lắc đầu. “Cậu đừng hòng kéo dài thời gian, nếu trong vòng một tiếng đồng hồ cậu vẫn chưa châm kim xuống, cậu sẽ phải chịu hình pháp của chúng tôi!” Diệu Thủ lạnh lùng nói. “Yên tâm, vài phút nữa sẽ xong thôi.” Lâm Dương cười nói với Nhã Hồng: “Đầu tiên cô massage cổ tay của bà ấy mười lần, phải mạnh tay lên, phải bóp đến kia xuất hiện vết đỏ!” “Vâng.” Nhã Hồng gật đầu, ngay lập tức làm theo. “Sau đó ấn chặt vào gân mạch của bà ấy, đẩy một chút về phía khuỷu tay, phải ấn chặt vào, đẩy đến khuÿu tay rồi dừng lại!” “Vâng.” “Sau đó…” Lâm Dương nói Nhã Hồng làm. Những người đứng bên cạnh đều chẳng hiểu gì, thầm nhíu mày lại. “Bọn họ đang xoa bóp sao?” Sở Túc không nhịn được, hỏi. “Diệu Thủ trưởng lão, bà là người trong nghề, bà có thể nhìn ra cách người này chữa bệnh không?” Huyết Nham trầm giọng hỏi: “Đừng để cho thằng nhóc này làm bậy, đùa bỡn chúng ta, không tôn trọng phu nhân, nếu như chuyện này truyền ra ngoài, thể diện của chúng ta đều mắt hét! Cũng rất khó giải thích với Đảo Chủ.” “Tôi chưa bao giờ nhìn thấy kỹ thuật như vậy. Hơn nữa cho dù điều trị bằng cách xoa bóp, cũng cần dùng kinh nghiệm bản thân để làm. Nói vài câu để người khác làm hộ, sức lực, tốc độ, v.v. không dễ khống chế, hoàn toàn không thu được bắt kỳ hiệu quả gì. Thằng nhóc này hiểu một chút y thuật, nhưng chắc chắn là đang có ra vẻ, nhị trưởng lão, lầy con dao cho tôi, tôi phải tự tay chặt đứt tay chân của thằng chó này để rửa sạch danh dự của tôi! Diệu Thủ hung dữ nói. Huyết Nham gật đầu, đang định chuyển lời cho một người đệ tử ở ngoài cửa, Lâm Dương đột nhiên lên tiếng: “Được rồi đấy! Cô Nhã Hồng, cô dừng lại đi.” Huyết Nham giật mình, quay đầu nhìn lại. Nhìn thấy Lâm Dương đi qua, càm một cây ngân châm thon dài, sau đó thổi một hơi lên ngân châm. Đinh! Ngân châm phát ra một âm thanh giòn giã vui tai, sau đó…run rẩy với tốc độ cao. Nó giống như một con chuồn chuồn đang quạt cánh, vô cùng kỳ diệu. Mọi người đều kích động kêu lên. Diệu Thủ thất thanh thốt lên: “Khoan đã, đây … đây là … Phi Vũ Châm Pháp?” “Diệu Thủ trưởng lão đúng là người có kiến thức.” Lâm Dương thản nhiên nói. “Đây… không thể nào, cậu còn trẻ… sao có thể biết được phương pháp châm cứu như vậy?” Diệu Thủ kinh ngạc nói. “Diệu Thủ trưởng lão, đó là cái gì?” Người bên cạnh hỏi. Khuôn mặt của Diệu Thủ lạnh như băng, không hé răng nói một lời. Lâm Dương bước lên trước, nhẹ nhàng châm xuống cổ tay của người phụ nữ nằm ở trên giường. Xiíchl Ngân châm đi vào trong cơ thẻ. Ngay lập tức, người phụ nữ trên giường đột nhiên run lên. “A2” Mọi người đều trố mắt đứng nhìn.

Chương 884