“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa…
Chương 885
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… “Có rồi! Có rồi!” “Chị dâu … Tẩu phu nhân cử động được rồi?” “Kỳ tích! Quả thực là kỳ tích!” Các trưởng lão đều kích động. Diệu Thủ trợn mắt, không còn gì để nói. Lâm Dương nắm chặt ngân châm, thân thể cây kim châm khẽ rung động, anh vẫn chưa buông tay, mà truyền một luồng khí về phía ngân châm. Luồng khí này rất mỏng, hoàn toàn không thể nhận ra, nhưng nó truyền vào trong cơ thể của người phụ nữ thông qua cây kim châm đang run run kia. Một lúc sau… Xíchl Lâm Dương mạnh mẽ rút ngân châm ra. Anh lùi về sau hai bước, trên mặt có vài giọt mồ hôi. “Bác sĩ Lâm, Tẩu phu nhân sao rồi?” Máy vị trưởng lão đứng phía sau vội vàng tiến lên phía trước. “Tôi đã nói rồi. Tình hình rất nguy hiểm.” Lâm Dương quan sát ngân châm, nhưng thấy toàn bộ ngân châm đã trở nên đen như mực. “Đây là độc trong cơ thể Tẩu phu nhân sao?” sở Túc cẩn thận hỏi. “Đúng vậy, tôi đã dẫn nó ra ngoài.” Lâm Dương quay đầu lại mỉm cười nhìn Diệu Thủ trưởng lão: “Diệu Thủ trưởng lão, độc tố mà bà dẫn ra chính là cái này đúng không?” Khuôn mặt của Diệu Thủ biến sắc, há hốc mồm, không nói nên lời. “Diệu Thủ trưởng lão, đây là độc trong cơ thể Tẩu phu nhân sao?” Một vị trưởng lão thật thà đứng bên cạnh không nhịn được, lên tiếng hỏi. Diệu Thủ hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại. Đã cam chịu rồi sao. Mọi người đều giật mình, cũng rất kinh ngạc. “Như vậy thì chúng tôi đã hiểu lầm cậu Lâm Dương rồi. Cậu Lâm Dương quả thật là một thần y xuất sắc.” Huyết Nham trầm giọng nói, sau đó đi về phía Lâm Dương, hơi siết chặt tay, nói: “Cậu Lâm, vừa nãy chúng tôi đã hiểu lầm cậu. Mong cậu đừng trách móc chúng tôi!” “Không sao, chỉ là hiểu làm mà thôi. Tôi không để tâm.” Lâm Dương mỉm cười. Huyết Nham thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt. Cậu Lâm thật sự là người rộng lòng!” “Khách sáo rồi!” Lâm Dương mỉm cười, đột nhiên nói: “Bây giờ tôi đã khám bệnh xong, tôi có thể rời khỏi đảo chưa. Huyết Nham thở dốc. “Rời khỏi đảo? Cậu Lâm, cậu có ý gì? Cậu … không chữa trị cho Tẩu phu nhân sao?” “Tại sao tôi phải chữa trị cho Tầu phu nhân?” Lâm Dương thản nhiên mỉm cười, nói: “Ông mời tôi lên đảo, dường như chỉ muốn tôi chứng minh y thuật của mình, tìm một cái cớ để nhốt Huyết U U lại sao? Ông đâu có yêu cầu tôi chữa bệnh cho bà ta?” Huyết Nham căng thẳng, vội vàng siết chặt tay lại: “Vậy thì bây giờ tôi mời cậu Lâm chữa bệnh cho Tầu phu nhân!” “Tôi, dựa vào cái gì mà tôi phải chữa bệnh cho bà ta?” Lâm Dương yên lặng nhìn chằm chằm vào Huyết Nham, hỏi. Hơi thở của mọi người đều rất căng thẳng, không phát ra âm thanh. “Thái độ của các người đối với tôi vô lễ như thế, từng người từng người đều chát vấn tôi, còn muồn chặt đứt tay chân của tôi đem đi làm bù nhìn. Bây giờ tôi chỉ biểu hiện ra một ít y thuật, các người yêu cầu tôi chữa bệnh cho người của các người…… Đây là tác phong của đảo Vong Ưu sao?” Lâm Dương cười khẩy, vẫn không quên nhìn về phía Diệu Thủ.
“Có rồi! Có rồi!”
“Chị dâu … Tẩu phu nhân cử động được rồi?”
“Kỳ tích! Quả thực là kỳ tích!”
Các trưởng lão đều kích động.
Diệu Thủ trợn mắt, không còn gì để nói.
Lâm Dương nắm chặt ngân châm, thân thể cây kim châm khẽ rung động, anh vẫn chưa buông tay, mà truyền một luồng khí về phía ngân châm.
Luồng khí này rất mỏng, hoàn toàn không thể nhận ra, nhưng nó truyền vào trong cơ thể của người phụ nữ thông qua cây kim châm đang run run kia.
Một lúc sau…
Xíchl Lâm Dương mạnh mẽ rút ngân châm ra.
Anh lùi về sau hai bước, trên mặt có vài giọt mồ hôi.
“Bác sĩ Lâm, Tẩu phu nhân sao rồi?” Máy vị trưởng lão đứng phía sau vội vàng tiến lên phía trước.
“Tôi đã nói rồi. Tình hình rất nguy hiểm.”
Lâm Dương quan sát ngân châm, nhưng thấy toàn bộ ngân châm đã trở nên đen như mực.
“Đây là độc trong cơ thể Tẩu phu nhân sao?” sở Túc cẩn thận hỏi.
“Đúng vậy, tôi đã dẫn nó ra ngoài.”
Lâm Dương quay đầu lại mỉm cười nhìn Diệu Thủ trưởng lão: “Diệu Thủ trưởng lão, độc tố mà bà dẫn ra chính là cái này đúng không?”
Khuôn mặt của Diệu Thủ biến sắc, há hốc mồm, không nói nên lời.
“Diệu Thủ trưởng lão, đây là độc trong cơ thể Tẩu phu nhân sao?” Một vị trưởng lão thật thà đứng bên cạnh không nhịn được, lên tiếng hỏi.
Diệu Thủ hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại.
Đã cam chịu rồi sao.
Mọi người đều giật mình, cũng rất kinh ngạc.
“Như vậy thì chúng tôi đã hiểu lầm cậu Lâm Dương rồi.
Cậu Lâm Dương quả thật là một thần y xuất sắc.” Huyết Nham trầm giọng nói, sau đó đi về phía Lâm Dương, hơi siết chặt tay, nói: “Cậu Lâm, vừa nãy chúng tôi đã hiểu lầm cậu. Mong cậu đừng trách móc chúng tôi!”
“Không sao, chỉ là hiểu làm mà thôi. Tôi không để tâm.”
Lâm Dương mỉm cười.
Huyết Nham thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt.
Cậu Lâm thật sự là người rộng lòng!”
“Khách sáo rồi!” Lâm Dương mỉm cười, đột nhiên nói: “Bây giờ tôi đã khám bệnh xong, tôi có thể rời khỏi đảo chưa.
Huyết Nham thở dốc.
“Rời khỏi đảo? Cậu Lâm, cậu có ý gì? Cậu … không chữa trị cho Tẩu phu nhân sao?”
“Tại sao tôi phải chữa trị cho Tầu phu nhân?” Lâm Dương thản nhiên mỉm cười, nói: “Ông mời tôi lên đảo, dường như chỉ muốn tôi chứng minh y thuật của mình, tìm một cái cớ để nhốt Huyết U U lại sao? Ông đâu có yêu cầu tôi chữa bệnh cho bà ta?”
Huyết Nham căng thẳng, vội vàng siết chặt tay lại: “Vậy thì bây giờ tôi mời cậu Lâm chữa bệnh cho Tầu phu nhân!”
“Tôi, dựa vào cái gì mà tôi phải chữa bệnh cho bà ta?”
Lâm Dương yên lặng nhìn chằm chằm vào Huyết Nham, hỏi.
Hơi thở của mọi người đều rất căng thẳng, không phát ra âm thanh.
“Thái độ của các người đối với tôi vô lễ như thế, từng người từng người đều chát vấn tôi, còn muồn chặt đứt tay chân của tôi đem đi làm bù nhìn. Bây giờ tôi chỉ biểu hiện ra một ít y thuật, các người yêu cầu tôi chữa bệnh cho người của các người…… Đây là tác phong của đảo Vong Ưu sao?” Lâm Dương cười khẩy, vẫn không quên nhìn về phía Diệu Thủ.
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… “Có rồi! Có rồi!” “Chị dâu … Tẩu phu nhân cử động được rồi?” “Kỳ tích! Quả thực là kỳ tích!” Các trưởng lão đều kích động. Diệu Thủ trợn mắt, không còn gì để nói. Lâm Dương nắm chặt ngân châm, thân thể cây kim châm khẽ rung động, anh vẫn chưa buông tay, mà truyền một luồng khí về phía ngân châm. Luồng khí này rất mỏng, hoàn toàn không thể nhận ra, nhưng nó truyền vào trong cơ thể của người phụ nữ thông qua cây kim châm đang run run kia. Một lúc sau… Xíchl Lâm Dương mạnh mẽ rút ngân châm ra. Anh lùi về sau hai bước, trên mặt có vài giọt mồ hôi. “Bác sĩ Lâm, Tẩu phu nhân sao rồi?” Máy vị trưởng lão đứng phía sau vội vàng tiến lên phía trước. “Tôi đã nói rồi. Tình hình rất nguy hiểm.” Lâm Dương quan sát ngân châm, nhưng thấy toàn bộ ngân châm đã trở nên đen như mực. “Đây là độc trong cơ thể Tẩu phu nhân sao?” sở Túc cẩn thận hỏi. “Đúng vậy, tôi đã dẫn nó ra ngoài.” Lâm Dương quay đầu lại mỉm cười nhìn Diệu Thủ trưởng lão: “Diệu Thủ trưởng lão, độc tố mà bà dẫn ra chính là cái này đúng không?” Khuôn mặt của Diệu Thủ biến sắc, há hốc mồm, không nói nên lời. “Diệu Thủ trưởng lão, đây là độc trong cơ thể Tẩu phu nhân sao?” Một vị trưởng lão thật thà đứng bên cạnh không nhịn được, lên tiếng hỏi. Diệu Thủ hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại. Đã cam chịu rồi sao. Mọi người đều giật mình, cũng rất kinh ngạc. “Như vậy thì chúng tôi đã hiểu lầm cậu Lâm Dương rồi. Cậu Lâm Dương quả thật là một thần y xuất sắc.” Huyết Nham trầm giọng nói, sau đó đi về phía Lâm Dương, hơi siết chặt tay, nói: “Cậu Lâm, vừa nãy chúng tôi đã hiểu lầm cậu. Mong cậu đừng trách móc chúng tôi!” “Không sao, chỉ là hiểu làm mà thôi. Tôi không để tâm.” Lâm Dương mỉm cười. Huyết Nham thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt. Cậu Lâm thật sự là người rộng lòng!” “Khách sáo rồi!” Lâm Dương mỉm cười, đột nhiên nói: “Bây giờ tôi đã khám bệnh xong, tôi có thể rời khỏi đảo chưa. Huyết Nham thở dốc. “Rời khỏi đảo? Cậu Lâm, cậu có ý gì? Cậu … không chữa trị cho Tẩu phu nhân sao?” “Tại sao tôi phải chữa trị cho Tầu phu nhân?” Lâm Dương thản nhiên mỉm cười, nói: “Ông mời tôi lên đảo, dường như chỉ muốn tôi chứng minh y thuật của mình, tìm một cái cớ để nhốt Huyết U U lại sao? Ông đâu có yêu cầu tôi chữa bệnh cho bà ta?” Huyết Nham căng thẳng, vội vàng siết chặt tay lại: “Vậy thì bây giờ tôi mời cậu Lâm chữa bệnh cho Tầu phu nhân!” “Tôi, dựa vào cái gì mà tôi phải chữa bệnh cho bà ta?” Lâm Dương yên lặng nhìn chằm chằm vào Huyết Nham, hỏi. Hơi thở của mọi người đều rất căng thẳng, không phát ra âm thanh. “Thái độ của các người đối với tôi vô lễ như thế, từng người từng người đều chát vấn tôi, còn muồn chặt đứt tay chân của tôi đem đi làm bù nhìn. Bây giờ tôi chỉ biểu hiện ra một ít y thuật, các người yêu cầu tôi chữa bệnh cho người của các người…… Đây là tác phong của đảo Vong Ưu sao?” Lâm Dương cười khẩy, vẫn không quên nhìn về phía Diệu Thủ.