“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa…
Chương 912
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Không hề có chút dấu hiệu! Xuất quỷ nhập thần! “Cái gì?” Lương Huyền Mị cực kỳ hoảng sợ. Những người xung quanh cũng trợn tròn mắt, sợ hãi nhìn vào mũi kiếm sắc bén kia giống như đang nhìn thấy quỷ! Là Mai Phượng Yến! Tất cả mọi người nháy mắt phản ứng lại. Mai Phượng Yến ra tay rồi! Nhưng mà … Tại sao Mai Phượng Yến lại xuất hiện ở vị trí đó? Tại sao cô ta lại có thể lặng yên không một tiếng động tiếp cận Lâm Dương như vậy? Thanh kiếm đó… tới gần Lâm Dương từ khi nào? Không ai biết cả. Lương Huyền Mị càng không thể nào ngờ tới. €ó lẽ, đây chính là ý đồ của Thịnh Siêu. Hoặc là kế hoạch của Mai Phượng Yến. Thịnh Siêu chỉ đóng vai trò thu hút sự chú ý, còn Mai Phượng Yến mới thực sự là người tung ra sát chiêu! Tất cả mọi người đều hãi hùng khiếp vía, không thẻ tin nổi nhìn thanh kiếm giống như một con rắn độc lao thẳng vào tim của Lâm Dương. Lâm Dương lúc này căn bản không có thời gian và cả không gian để né tránh! Ngăn cản sao? Cũng không thể kịp! Ngay cả khi tay còn lại của anh có thể có đủ sức mạnh để chống lại Mai Phượng Yến thì giờ phút này cũng không có đủ thời gian để tránh né thanh kiếm sắc bén kia! Đây chính là một chiêu diệt địch! Dù sao thì cũng là đệ tử xếp thứ 2 và thứ 3 của đảo Vong Ưu, vừa ra tay một phát đã khiến cho người người kinh ngạc. “Aaaaal” Huyết U U sợ tới nỗi nhắm chặt mắt lại. Trái tim của các trưởng lão cũng treo lơ lửng giữa không trung. Đảo chủ lại cười khẽ, trong mắt cũng lộ rõ ý cười nắm chắc tháng lợi. Còn Huyết Trường Phong vẫn đứng yên tại chỗ không hề động đậy. Nếu như lúc này anh ta cũng phát động công kích với Lâm Dương, vậy thì chỉ e là tên Lâm Dương kia sẽ không còn bắt cứ đường sống nào. Nhưng xét theo tình hình lúc này, dường như Lâm Dương… cũng không còn đường sống nữa rồi! Cứ như vậy bị đánh bại sao? Cái người gọi là Lâm Thiên Kiêu này… cũng chỉ có vậy mà thôi! Trong lòng rất nhiều người lúc này đều nghĩ như vậy. Nhưng đúng vào khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc… Keng! Một âm thanh sắc bén đột nhiên vang lên. Tất cả mọi người đều nhìn thấy hai ngón tay Lâm Dương đang kẹp mũi kiêm của Thịnh Siêu đột nhiên dùng sức một cái, sau đó mũi kiếm kia trực tiếp bị hai ngón tay bẻ gãy. “Cái gì?” Các trưởng lão đều sững sờ. Sau đó Lâm Dương đột nhiên xoay người, dùng đoạn kiếm gãy kia đỡ lấy thanh kiếm sắc bén của Mai Phượng Yến. Rác!
Không hề có chút dấu hiệu!
Xuất quỷ nhập thần!
“Cái gì?” Lương Huyền Mị cực kỳ hoảng sợ.
Những người xung quanh cũng trợn tròn mắt, sợ hãi nhìn vào mũi kiếm sắc bén kia giống như đang nhìn thấy quỷ!
Là Mai Phượng Yến!
Tất cả mọi người nháy mắt phản ứng lại.
Mai Phượng Yến ra tay rồi!
Nhưng mà …
Tại sao Mai Phượng Yến lại xuất hiện ở vị trí đó? Tại sao cô ta lại có thể lặng yên không một tiếng động tiếp cận Lâm Dương như vậy?
Thanh kiếm đó… tới gần Lâm Dương từ khi nào?
Không ai biết cả.
Lương Huyền Mị càng không thể nào ngờ tới.
€ó lẽ, đây chính là ý đồ của Thịnh Siêu.
Hoặc là kế hoạch của Mai Phượng Yến.
Thịnh Siêu chỉ đóng vai trò thu hút sự chú ý, còn Mai Phượng Yến mới thực sự là người tung ra sát chiêu!
Tất cả mọi người đều hãi hùng khiếp vía, không thẻ tin nổi nhìn thanh kiếm giống như một con rắn độc lao thẳng vào tim của Lâm Dương.
Lâm Dương lúc này căn bản không có thời gian và cả không gian để né tránh!
Ngăn cản sao? Cũng không thể kịp!
Ngay cả khi tay còn lại của anh có thể có đủ sức mạnh để chống lại Mai Phượng Yến thì giờ phút này cũng không có đủ thời gian để tránh né thanh kiếm sắc bén kia!
Đây chính là một chiêu diệt địch!
Dù sao thì cũng là đệ tử xếp thứ 2 và thứ 3 của đảo Vong Ưu, vừa ra tay một phát đã khiến cho người người kinh ngạc.
“Aaaaal”
Huyết U U sợ tới nỗi nhắm chặt mắt lại.
Trái tim của các trưởng lão cũng treo lơ lửng giữa không trung.
Đảo chủ lại cười khẽ, trong mắt cũng lộ rõ ý cười nắm chắc tháng lợi.
Còn Huyết Trường Phong vẫn đứng yên tại chỗ không hề động đậy.
Nếu như lúc này anh ta cũng phát động công kích với Lâm Dương, vậy thì chỉ e là tên Lâm Dương kia sẽ không còn bắt cứ đường sống nào.
Nhưng xét theo tình hình lúc này, dường như Lâm Dương… cũng không còn đường sống nữa rồi!
Cứ như vậy bị đánh bại sao?
Cái người gọi là Lâm Thiên Kiêu này… cũng chỉ có vậy mà thôi!
Trong lòng rất nhiều người lúc này đều nghĩ như vậy.
Nhưng đúng vào khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc…
Keng!
Một âm thanh sắc bén đột nhiên vang lên.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy hai ngón tay Lâm Dương đang kẹp mũi kiêm của Thịnh Siêu đột nhiên dùng sức một cái, sau đó mũi kiếm kia trực tiếp bị hai ngón tay bẻ gãy.
“Cái gì?”
Các trưởng lão đều sững sờ.
Sau đó Lâm Dương đột nhiên xoay người, dùng đoạn kiếm gãy kia đỡ lấy thanh kiếm sắc bén của Mai Phượng Yến.
Rác!
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Không hề có chút dấu hiệu! Xuất quỷ nhập thần! “Cái gì?” Lương Huyền Mị cực kỳ hoảng sợ. Những người xung quanh cũng trợn tròn mắt, sợ hãi nhìn vào mũi kiếm sắc bén kia giống như đang nhìn thấy quỷ! Là Mai Phượng Yến! Tất cả mọi người nháy mắt phản ứng lại. Mai Phượng Yến ra tay rồi! Nhưng mà … Tại sao Mai Phượng Yến lại xuất hiện ở vị trí đó? Tại sao cô ta lại có thể lặng yên không một tiếng động tiếp cận Lâm Dương như vậy? Thanh kiếm đó… tới gần Lâm Dương từ khi nào? Không ai biết cả. Lương Huyền Mị càng không thể nào ngờ tới. €ó lẽ, đây chính là ý đồ của Thịnh Siêu. Hoặc là kế hoạch của Mai Phượng Yến. Thịnh Siêu chỉ đóng vai trò thu hút sự chú ý, còn Mai Phượng Yến mới thực sự là người tung ra sát chiêu! Tất cả mọi người đều hãi hùng khiếp vía, không thẻ tin nổi nhìn thanh kiếm giống như một con rắn độc lao thẳng vào tim của Lâm Dương. Lâm Dương lúc này căn bản không có thời gian và cả không gian để né tránh! Ngăn cản sao? Cũng không thể kịp! Ngay cả khi tay còn lại của anh có thể có đủ sức mạnh để chống lại Mai Phượng Yến thì giờ phút này cũng không có đủ thời gian để tránh né thanh kiếm sắc bén kia! Đây chính là một chiêu diệt địch! Dù sao thì cũng là đệ tử xếp thứ 2 và thứ 3 của đảo Vong Ưu, vừa ra tay một phát đã khiến cho người người kinh ngạc. “Aaaaal” Huyết U U sợ tới nỗi nhắm chặt mắt lại. Trái tim của các trưởng lão cũng treo lơ lửng giữa không trung. Đảo chủ lại cười khẽ, trong mắt cũng lộ rõ ý cười nắm chắc tháng lợi. Còn Huyết Trường Phong vẫn đứng yên tại chỗ không hề động đậy. Nếu như lúc này anh ta cũng phát động công kích với Lâm Dương, vậy thì chỉ e là tên Lâm Dương kia sẽ không còn bắt cứ đường sống nào. Nhưng xét theo tình hình lúc này, dường như Lâm Dương… cũng không còn đường sống nữa rồi! Cứ như vậy bị đánh bại sao? Cái người gọi là Lâm Thiên Kiêu này… cũng chỉ có vậy mà thôi! Trong lòng rất nhiều người lúc này đều nghĩ như vậy. Nhưng đúng vào khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc… Keng! Một âm thanh sắc bén đột nhiên vang lên. Tất cả mọi người đều nhìn thấy hai ngón tay Lâm Dương đang kẹp mũi kiêm của Thịnh Siêu đột nhiên dùng sức một cái, sau đó mũi kiếm kia trực tiếp bị hai ngón tay bẻ gãy. “Cái gì?” Các trưởng lão đều sững sờ. Sau đó Lâm Dương đột nhiên xoay người, dùng đoạn kiếm gãy kia đỡ lấy thanh kiếm sắc bén của Mai Phượng Yến. Rác!