“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa…

Chương 913

Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Lại một âm thanh cực kỳ sắc bén vang lên! Thanh kiếm sắc bén của Mai Phượng Yến trực tiếp bị Lâm Dương chém gãy, thanh kiếm chỉ mới vài giây trước còn đang nguyên vẹn, vậy mà bây giờ chỉ còn một nửa. *A2” Mai Phượng Yến lập tức mắt hồn. Thịnh Siêu cũng choáng váng. Tất cả mọi người đều chìm trong kinh hãi. Mới chỉ trong nháy mắt mà Lâm Dương đã làm gãy hai thanh kiếm! Đánh bại hai thiên tài của đảo Vong Ưu chỉ bằng một chiêu! Hơn nữa từ đầu đến cuối… anh ta chỉ dùng có hai ngón tay… Tên tiểu tử này, thực sự là người sao? “Sao vậy? Người của đảo Vong Ưu các người chỉ có như vậy thôi sao?” Lâm Dương thản nhiên nhìn thẳng vào Mai Phượng Yến và Thịnh Siêu, mở miệng nói. “Không xong rồi!” “Rút lui!” Cả hai vô cùng sửng sốt, vội vã lùi về phía sau. Nhưng vào khoảnh khắc hai người lui lại, Lâm Dương lại đột nhiên cằm nửa đoạn kiếm gãy vung về phía trước. Keng! Một mũi kiếm lạnh băng nhanh như chớp phóng về phía trước, trực tiếp chém thẳng vào Mai Phượng Yến và Thịnh Siêu. Đồng tử của cả hai co lại, ngơ ngác nhìn mũi kiếm sắc lạnh vung về phía mình, cả người choáng váng. Sắp bị anh ta chặt đầu rồi ư? Tình huống đảo ngược nhanh như vậy, ai có thể phản ứng kịp đây. Là do khinh địch sao? Không, là do thực lực của tên Lâm Thiên Kiêu này vượt quá sức tưởng tượng của tất cả mọi người! “Sư huynhl” “Sư tỷ!” Đám đệ tử xung quanh liên tục hô lên. “Không!” Các trưởng lão cũng đồng loạt xông lên phía trước, cố gắng ngăn cản chuyện sắp xảy ra, nhưng tất cả đã quá muộn! Hai người này chỉ mới cùng Lâm Dương so hai chiêu, vậy mà giờ đã sắp bị đánh bại! Chẳng trách tên Lâm thần y này lại dám lớn lối như vậy, xem ra là… cậu ta không hề ăn nói khoa trương! Ánh mắt Đảo chủ lạnh lùng, gắt gao nhìn chằm chằm vào cảnh tượng này. Đôi tay nhỏ nhắn của Lương Huyền Mị ôm chặt lầy miệng, trong mắt tràn ra ánh sáng rực rỡ. Lâm Dương lúc này giống hệt như thần tiên hạ phàm, đem lại cho mọi người từng trận rung động. Thịnh Siêu và Mai Phượng Yến đều là những kẻ ngồi tít trên cao, nhưng ở trước mặt Lâm Dương, bọn họ cũng chỉ nhỏ bé không đáng kể như vậy. Người anh trai nuôi này của mình… rốt cuộc mạnh đến mức nào? Lương Huyền Mị không thể tưởng tượng nồi! Thế nhưng! Vào đúng khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, một thanh trường kiếm đột nhiên xẹt qua cổ Thịnh Siêu và Mai Phượng Yến, chắn trước mặt hai người. Keng! Âm thanh sắc bén lại vang lên.

Lại một âm thanh cực kỳ sắc bén vang lên!

 

Thanh kiếm sắc bén của Mai Phượng Yến trực tiếp bị Lâm Dương chém gãy, thanh kiếm chỉ mới vài giây trước còn đang nguyên vẹn, vậy mà bây giờ chỉ còn một nửa.

 

*A2”

 

Mai Phượng Yến lập tức mắt hồn.

 

Thịnh Siêu cũng choáng váng.

 

Tất cả mọi người đều chìm trong kinh hãi.

 

Mới chỉ trong nháy mắt mà Lâm Dương đã làm gãy hai thanh kiếm! Đánh bại hai thiên tài của đảo Vong Ưu chỉ bằng một chiêu!

 

Hơn nữa từ đầu đến cuối… anh ta chỉ dùng có hai ngón tay…

 

Tên tiểu tử này, thực sự là người sao?

 

“Sao vậy? Người của đảo Vong Ưu các người chỉ có như vậy thôi sao?”

 

Lâm Dương thản nhiên nhìn thẳng vào Mai Phượng Yến và Thịnh Siêu, mở miệng nói.

 

“Không xong rồi!”

 

“Rút lui!”

 

Cả hai vô cùng sửng sốt, vội vã lùi về phía sau.

 

Nhưng vào khoảnh khắc hai người lui lại, Lâm Dương lại đột nhiên cằm nửa đoạn kiếm gãy vung về phía trước.

 

Keng!

 

Một mũi kiếm lạnh băng nhanh như chớp phóng về phía trước, trực tiếp chém thẳng vào Mai Phượng Yến và Thịnh Siêu.

 

Đồng tử của cả hai co lại, ngơ ngác nhìn mũi kiếm sắc lạnh vung về phía mình, cả người choáng váng.

 

Sắp bị anh ta chặt đầu rồi ư?

 

Tình huống đảo ngược nhanh như vậy, ai có thể phản ứng kịp đây.

 

Là do khinh địch sao?

 

Không, là do thực lực của tên Lâm Thiên Kiêu này vượt quá sức tưởng tượng của tất cả mọi người!

 

“Sư huynhl”

 

“Sư tỷ!”

 

Đám đệ tử xung quanh liên tục hô lên.

 

“Không!”

 

Các trưởng lão cũng đồng loạt xông lên phía trước, cố gắng ngăn cản chuyện sắp xảy ra, nhưng tất cả đã quá muộn!

 

Hai người này chỉ mới cùng Lâm Dương so hai chiêu, vậy mà giờ đã sắp bị đánh bại!

 

Chẳng trách tên Lâm thần y này lại dám lớn lối như vậy, xem ra là… cậu ta không hề ăn nói khoa trương!

 

Ánh mắt Đảo chủ lạnh lùng, gắt gao nhìn chằm chằm vào cảnh tượng này.

 

Đôi tay nhỏ nhắn của Lương Huyền Mị ôm chặt lầy miệng, trong mắt tràn ra ánh sáng rực rỡ.

 

Lâm Dương lúc này giống hệt như thần tiên hạ phàm, đem lại cho mọi người từng trận rung động.

 

Thịnh Siêu và Mai Phượng Yến đều là những kẻ ngồi tít trên cao, nhưng ở trước mặt Lâm Dương, bọn họ cũng chỉ nhỏ bé không đáng kể như vậy.

 

Người anh trai nuôi này của mình… rốt cuộc mạnh đến mức nào?

 

Lương Huyền Mị không thể tưởng tượng nồi!

 

Thế nhưng!

 

Vào đúng khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, một thanh trường kiếm đột nhiên xẹt qua cổ Thịnh Siêu và Mai Phượng Yến, chắn trước mặt hai người.

 

Keng!

 

Âm thanh sắc bén lại vang lên.

Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Lại một âm thanh cực kỳ sắc bén vang lên! Thanh kiếm sắc bén của Mai Phượng Yến trực tiếp bị Lâm Dương chém gãy, thanh kiếm chỉ mới vài giây trước còn đang nguyên vẹn, vậy mà bây giờ chỉ còn một nửa. *A2” Mai Phượng Yến lập tức mắt hồn. Thịnh Siêu cũng choáng váng. Tất cả mọi người đều chìm trong kinh hãi. Mới chỉ trong nháy mắt mà Lâm Dương đã làm gãy hai thanh kiếm! Đánh bại hai thiên tài của đảo Vong Ưu chỉ bằng một chiêu! Hơn nữa từ đầu đến cuối… anh ta chỉ dùng có hai ngón tay… Tên tiểu tử này, thực sự là người sao? “Sao vậy? Người của đảo Vong Ưu các người chỉ có như vậy thôi sao?” Lâm Dương thản nhiên nhìn thẳng vào Mai Phượng Yến và Thịnh Siêu, mở miệng nói. “Không xong rồi!” “Rút lui!” Cả hai vô cùng sửng sốt, vội vã lùi về phía sau. Nhưng vào khoảnh khắc hai người lui lại, Lâm Dương lại đột nhiên cằm nửa đoạn kiếm gãy vung về phía trước. Keng! Một mũi kiếm lạnh băng nhanh như chớp phóng về phía trước, trực tiếp chém thẳng vào Mai Phượng Yến và Thịnh Siêu. Đồng tử của cả hai co lại, ngơ ngác nhìn mũi kiếm sắc lạnh vung về phía mình, cả người choáng váng. Sắp bị anh ta chặt đầu rồi ư? Tình huống đảo ngược nhanh như vậy, ai có thể phản ứng kịp đây. Là do khinh địch sao? Không, là do thực lực của tên Lâm Thiên Kiêu này vượt quá sức tưởng tượng của tất cả mọi người! “Sư huynhl” “Sư tỷ!” Đám đệ tử xung quanh liên tục hô lên. “Không!” Các trưởng lão cũng đồng loạt xông lên phía trước, cố gắng ngăn cản chuyện sắp xảy ra, nhưng tất cả đã quá muộn! Hai người này chỉ mới cùng Lâm Dương so hai chiêu, vậy mà giờ đã sắp bị đánh bại! Chẳng trách tên Lâm thần y này lại dám lớn lối như vậy, xem ra là… cậu ta không hề ăn nói khoa trương! Ánh mắt Đảo chủ lạnh lùng, gắt gao nhìn chằm chằm vào cảnh tượng này. Đôi tay nhỏ nhắn của Lương Huyền Mị ôm chặt lầy miệng, trong mắt tràn ra ánh sáng rực rỡ. Lâm Dương lúc này giống hệt như thần tiên hạ phàm, đem lại cho mọi người từng trận rung động. Thịnh Siêu và Mai Phượng Yến đều là những kẻ ngồi tít trên cao, nhưng ở trước mặt Lâm Dương, bọn họ cũng chỉ nhỏ bé không đáng kể như vậy. Người anh trai nuôi này của mình… rốt cuộc mạnh đến mức nào? Lương Huyền Mị không thể tưởng tượng nồi! Thế nhưng! Vào đúng khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, một thanh trường kiếm đột nhiên xẹt qua cổ Thịnh Siêu và Mai Phượng Yến, chắn trước mặt hai người. Keng! Âm thanh sắc bén lại vang lên.

Chương 913