“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa…

Chương 914

Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Ánh sáng sắc lạnh kia đột nhiên biến mất, sau đó, một đoạn kiếm gãy lượn vòng trong không trung rồi rơi xuống đất. Là Huyết Trường Phong! Sư huynh cuối cùng đã ra tay rồi! Đám người xung quanh ngẩn ra, sau đó đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt nhìn Huyết Trường Phong tràn đầy mong đợi. Loại thời điểm này vẫn phải dựa vào Huyết Trường Phong thôi! “Trường Phong sư huynh!” Thịnh Siêu và Mai Phượng Yến lúc này mới khôi phục tinh thần, vội vàng nhìn về phía anh ta. “Xem ra bọn tôi đều đánh giá thấp Lâm Thiên Kiêu rồi! Nhìn một chiêu vừa rồi của anh, tôi công nhận rằng anh thực sự có đủ thực lực để đánh bại Tư Mã Sóc Phương!” Huyết Trường Phong dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chằm Lâm Dương, mở miệng nói. “Anh không nghĩ tôi cũng có thực lực đánh bại anh sao?” Lâm Dương hỏi. “Đừng nghĩ rằng đánh bại được hai người họ thì có thể đấu với tôi. Trên bảng xếp hạng Thiên Kiêu mặc dù có 20 người, nhưng chênh lệch giữa mỗi thứ hạng đều vô cùng lớn. Cho dù tôi chỉ xếp hạng 18, nhưng nếu tôi muốn đánh bại Tư Mã Sóc Phương, chỉ cần một tay là đủ!” Huyết Trường Phong bình tĩnh nói. “Vậy sao?” Lâm Dương không thèm quan tâm. Huyết Trường Phong nghe vậy liền dùng một tay giơ kiếm lên, mũi kiếm nhắm thẳng vào Lâm Dương. Đó là một thanh trường kiếm với hai bên lưỡi màu đen cực kỳ sắc bén, thân kiếm ở giữa lại trắng đến cực điểm, kiếm ý vô cùng dày, khi đến gần sẽ có cảm giác lạnh sống lưng. Đây chắc chắn là một thanh kiếm sắc bén được chế tạo bởi một bậc thầy với sự khéo léo phi thường. “Sư huynh, bọn ta giúp huynh!” Thịnh Siêu và Mai Phượng Yến vứt bỏ đoạn kiếm gãy trên tay, bắt đầu triển khai tư thế. “Cút sang một bên đi, hai đồ vô dụng, còn ngại chưa đủ mắt mặt hay sao?” Huyết Trường Phong quát khẽ. Vẻ mặt của hai người kia hơi thay đổi, nhưng cũng không dám hé răng nói một lời. “Đứng sang một bên mà nhìn đi, Huyết Trường Phong ta đây đối phó với anh ta mà còn cần người khác giúp đỡ sao?” Huyết Trường Phong hừ lạnh một cái. DO g “Lâm Thiên Kiêu, anh sử dụng loại vũ khí nào?” Huyết Trường Phong hỏi. “Tôi bình thường không sử dụng vũ khí, nếu như thực sự phải kể ra, vậy thì ngân châm hẳn cũng là một loại vũ khí nhỉ?” “Vậy nên anh muốn dùng máy chiếc kim thêu nho nhỏ để đấu với tôi sao?” “Là ngân châm, không phải kim thêu! Trên ngân châm này không có lỗ kim.” “Nam tử hán đại trượng phu không dùng đao kiếm mà lại đi dùng kim châm, quả thực là quá nực cười. Thôi, mặc kệ anh dùng cái gì, tôi cứ đánh bại anh trước rồi nói sau đi!” Huyết Trường Phong thản nhiên nói, sau đó ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén, giậm thật mạnh xuống đất một cái. Bùm! Mặt đất nứt ra. Huyết Trường Phong lao đi như một quả đại bác được bắn ra, nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Lâm Dương, thanh trường kiếm khủng bồ kia dường như nặng tựa ngàn cân, nhắm thẳng vào đầu Lâm Dương. Thiên Kiêu đúng là Thiên Kiêu, vừa ra tay một phát đã đại sát tứ phương! Ánh mát của tất cả mọi người đều tập trung về phía hai người, hai mắt trừng lớn, còn không dám chớp lấy một cái! Thiên Kiêu giao chiến! Cuối cùng cũng đã bắt đầu rồi sao? Tốc độ của Lâm Dương cũng không hề chậm, anh lật tay lấy ra một chiếc ngân châm rồi giữ trên đầu ngón tay, sau đó dùng cây ngân châm nhỏ bé đỡ lại thế kiếm kinh người của Huyết Trường Phong. Am! Kiếm và châm va chạm với nhau.

Ánh sáng sắc lạnh kia đột nhiên biến mất, sau đó, một đoạn kiếm gãy lượn vòng trong không trung rồi rơi xuống đất.

 

Là Huyết Trường Phong!

 

Sư huynh cuối cùng đã ra tay rồi!

 

Đám người xung quanh ngẩn ra, sau đó đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt nhìn Huyết Trường Phong tràn đầy mong đợi.

 

Loại thời điểm này vẫn phải dựa vào Huyết Trường Phong thôi!

 

“Trường Phong sư huynh!”

 

Thịnh Siêu và Mai Phượng Yến lúc này mới khôi phục tinh thần, vội vàng nhìn về phía anh ta.

 

“Xem ra bọn tôi đều đánh giá thấp Lâm Thiên Kiêu rồi!

 

Nhìn một chiêu vừa rồi của anh, tôi công nhận rằng anh thực sự có đủ thực lực để đánh bại Tư Mã Sóc Phương!”

 

Huyết Trường Phong dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chằm Lâm Dương, mở miệng nói.

 

“Anh không nghĩ tôi cũng có thực lực đánh bại anh sao?”

 

Lâm Dương hỏi.

 

“Đừng nghĩ rằng đánh bại được hai người họ thì có thể đấu với tôi. Trên bảng xếp hạng Thiên Kiêu mặc dù có 20 người, nhưng chênh lệch giữa mỗi thứ hạng đều vô cùng lớn. Cho dù tôi chỉ xếp hạng 18, nhưng nếu tôi muốn đánh bại Tư Mã Sóc Phương, chỉ cần một tay là đủ!” Huyết Trường Phong bình tĩnh nói.

 

“Vậy sao?” Lâm Dương không thèm quan tâm.

 

Huyết Trường Phong nghe vậy liền dùng một tay giơ kiếm lên, mũi kiếm nhắm thẳng vào Lâm Dương.

 

Đó là một thanh trường kiếm với hai bên lưỡi màu đen cực kỳ sắc bén, thân kiếm ở giữa lại trắng đến cực điểm, kiếm ý vô cùng dày, khi đến gần sẽ có cảm giác lạnh sống lưng.

 

Đây chắc chắn là một thanh kiếm sắc bén được chế tạo bởi một bậc thầy với sự khéo léo phi thường.

 

“Sư huynh, bọn ta giúp huynh!”

 

Thịnh Siêu và Mai Phượng Yến vứt bỏ đoạn kiếm gãy trên tay, bắt đầu triển khai tư thế.

 

“Cút sang một bên đi, hai đồ vô dụng, còn ngại chưa đủ mắt mặt hay sao?” Huyết Trường Phong quát khẽ.

 

Vẻ mặt của hai người kia hơi thay đổi, nhưng cũng không dám hé răng nói một lời.

 

“Đứng sang một bên mà nhìn đi, Huyết Trường Phong ta đây đối phó với anh ta mà còn cần người khác giúp đỡ sao?” Huyết Trường Phong hừ lạnh một cái.

 

DO g “Lâm Thiên Kiêu, anh sử dụng loại vũ khí nào?” Huyết Trường Phong hỏi.

 

“Tôi bình thường không sử dụng vũ khí, nếu như thực sự phải kể ra, vậy thì ngân châm hẳn cũng là một loại vũ khí nhỉ?”

 

“Vậy nên anh muốn dùng máy chiếc kim thêu nho nhỏ để đấu với tôi sao?”

 

“Là ngân châm, không phải kim thêu! Trên ngân châm này không có lỗ kim.”

 

“Nam tử hán đại trượng phu không dùng đao kiếm mà lại đi dùng kim châm, quả thực là quá nực cười. Thôi, mặc kệ anh dùng cái gì, tôi cứ đánh bại anh trước rồi nói sau đi!”

 

Huyết Trường Phong thản nhiên nói, sau đó ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén, giậm thật mạnh xuống đất một cái.

 

Bùm!

 

Mặt đất nứt ra.

 

Huyết Trường Phong lao đi như một quả đại bác được bắn ra, nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Lâm Dương, thanh trường kiếm khủng bồ kia dường như nặng tựa ngàn cân, nhắm thẳng vào đầu Lâm Dương.

 

Thiên Kiêu đúng là Thiên Kiêu, vừa ra tay một phát đã đại sát tứ phương!

 

Ánh mát của tất cả mọi người đều tập trung về phía hai người, hai mắt trừng lớn, còn không dám chớp lấy một cái!

 

Thiên Kiêu giao chiến! Cuối cùng cũng đã bắt đầu rồi sao?

 

Tốc độ của Lâm Dương cũng không hề chậm, anh lật tay lấy ra một chiếc ngân châm rồi giữ trên đầu ngón tay, sau đó dùng cây ngân châm nhỏ bé đỡ lại thế kiếm kinh người của Huyết Trường Phong.

 

Am!

 

Kiếm và châm va chạm với nhau.

Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Ánh sáng sắc lạnh kia đột nhiên biến mất, sau đó, một đoạn kiếm gãy lượn vòng trong không trung rồi rơi xuống đất. Là Huyết Trường Phong! Sư huynh cuối cùng đã ra tay rồi! Đám người xung quanh ngẩn ra, sau đó đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt nhìn Huyết Trường Phong tràn đầy mong đợi. Loại thời điểm này vẫn phải dựa vào Huyết Trường Phong thôi! “Trường Phong sư huynh!” Thịnh Siêu và Mai Phượng Yến lúc này mới khôi phục tinh thần, vội vàng nhìn về phía anh ta. “Xem ra bọn tôi đều đánh giá thấp Lâm Thiên Kiêu rồi! Nhìn một chiêu vừa rồi của anh, tôi công nhận rằng anh thực sự có đủ thực lực để đánh bại Tư Mã Sóc Phương!” Huyết Trường Phong dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chằm Lâm Dương, mở miệng nói. “Anh không nghĩ tôi cũng có thực lực đánh bại anh sao?” Lâm Dương hỏi. “Đừng nghĩ rằng đánh bại được hai người họ thì có thể đấu với tôi. Trên bảng xếp hạng Thiên Kiêu mặc dù có 20 người, nhưng chênh lệch giữa mỗi thứ hạng đều vô cùng lớn. Cho dù tôi chỉ xếp hạng 18, nhưng nếu tôi muốn đánh bại Tư Mã Sóc Phương, chỉ cần một tay là đủ!” Huyết Trường Phong bình tĩnh nói. “Vậy sao?” Lâm Dương không thèm quan tâm. Huyết Trường Phong nghe vậy liền dùng một tay giơ kiếm lên, mũi kiếm nhắm thẳng vào Lâm Dương. Đó là một thanh trường kiếm với hai bên lưỡi màu đen cực kỳ sắc bén, thân kiếm ở giữa lại trắng đến cực điểm, kiếm ý vô cùng dày, khi đến gần sẽ có cảm giác lạnh sống lưng. Đây chắc chắn là một thanh kiếm sắc bén được chế tạo bởi một bậc thầy với sự khéo léo phi thường. “Sư huynh, bọn ta giúp huynh!” Thịnh Siêu và Mai Phượng Yến vứt bỏ đoạn kiếm gãy trên tay, bắt đầu triển khai tư thế. “Cút sang một bên đi, hai đồ vô dụng, còn ngại chưa đủ mắt mặt hay sao?” Huyết Trường Phong quát khẽ. Vẻ mặt của hai người kia hơi thay đổi, nhưng cũng không dám hé răng nói một lời. “Đứng sang một bên mà nhìn đi, Huyết Trường Phong ta đây đối phó với anh ta mà còn cần người khác giúp đỡ sao?” Huyết Trường Phong hừ lạnh một cái. DO g “Lâm Thiên Kiêu, anh sử dụng loại vũ khí nào?” Huyết Trường Phong hỏi. “Tôi bình thường không sử dụng vũ khí, nếu như thực sự phải kể ra, vậy thì ngân châm hẳn cũng là một loại vũ khí nhỉ?” “Vậy nên anh muốn dùng máy chiếc kim thêu nho nhỏ để đấu với tôi sao?” “Là ngân châm, không phải kim thêu! Trên ngân châm này không có lỗ kim.” “Nam tử hán đại trượng phu không dùng đao kiếm mà lại đi dùng kim châm, quả thực là quá nực cười. Thôi, mặc kệ anh dùng cái gì, tôi cứ đánh bại anh trước rồi nói sau đi!” Huyết Trường Phong thản nhiên nói, sau đó ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén, giậm thật mạnh xuống đất một cái. Bùm! Mặt đất nứt ra. Huyết Trường Phong lao đi như một quả đại bác được bắn ra, nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Lâm Dương, thanh trường kiếm khủng bồ kia dường như nặng tựa ngàn cân, nhắm thẳng vào đầu Lâm Dương. Thiên Kiêu đúng là Thiên Kiêu, vừa ra tay một phát đã đại sát tứ phương! Ánh mát của tất cả mọi người đều tập trung về phía hai người, hai mắt trừng lớn, còn không dám chớp lấy một cái! Thiên Kiêu giao chiến! Cuối cùng cũng đã bắt đầu rồi sao? Tốc độ của Lâm Dương cũng không hề chậm, anh lật tay lấy ra một chiếc ngân châm rồi giữ trên đầu ngón tay, sau đó dùng cây ngân châm nhỏ bé đỡ lại thế kiếm kinh người của Huyết Trường Phong. Am! Kiếm và châm va chạm với nhau.

Chương 914