“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…

Chương 2309: “Lão hủ biết”.  

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… “Trận pháp nếu đã ngưng tụ tạo thành, trận Sinh chính là trận Sinh, trận Tử chính là trận Tử, trừ khi trận pháp ở lúc sáng lập thì lưu lại thiếu sót”.“Chỉ là ngưng tụ ra bốn cấp huyền trận, sẽ có thiếu sót sao?”Tần Ninh cười híp mắt nói: “Còn có một khả năng chính là có người âm thầm điều khiển trận pháp”.“Xem ra, ta đoán không sai”.Giọng nói kia lại vang lên: “Cậu thanh niên, ngươi xác định phán đoán của mình như vậy sao?”“Đương nhiên!”Tần Ninh tiếp tục nói: “Thân là võ giả, nếu như bản thân không đủ tự tin, vậy còn tu võ gì nữa?”“Có chút bản lĩnh!”Giọng nói kia lại nói: “Nếu như người có thể phá ảo trận này, ngược lại có thể gặp được ta!”“Giả thần giả quỷ!”Lời của Tần Ninh mặc dù vậy, nhưng lúc này biểu cảm lại vô cùng nghiêm túc.Một lời vừa dứt, Tần Ninh bước ra.“Con người ta không thích bị người khác nắm mũi dẫn đi, ngược lại không như ngươi... Hiện thân tới gặp ta đi!”Lời Tần Ninh vừa dứt, một tay phất ra.Trong khoảnh khắc, bốn phía cảnh tượng thay đổi lớn.Đại điện vốn trống rỗng, lúc này xuất hiện tám cây cột màu vàng sậm.Tám cây cột kia cao vút hai bên.Một chiếc thảm mềm màu vàng lao thẳng tới chỗ sâu đại điện.Hai bên xuất hiện gần trăm chiếc ghế gỗ, mỗi một chiếc thọat nhìn giống mới tinh.Mà chỗ sâu nhất ở thảm, một chiếc ngai vàng tĩnh lặng đặt ở đó.Lúc này trên ngai vàng kia, một thân ảnh nghiêng dựa vào mặt bên, mắt nhìn về phía Tần Ninh.Đó là một thanh niên.Một thanh niên thoạt nhìn anh tuấn hơi có vẻ yêu dị.Một thanh niên mái tóc dài màu xanh nhạt, gò má sáng bóng trắng nõn, mang theo một tia lạnh lùng góc cạnh.Tròng mắt đen nhánh thâm thúy, hiện lên ánh sáng mê người.Là một người đàn ông vô cùng tuấn mỹ.Vẻ thanh tú không giống Tần Ninh, người đàn ông thoạt nhìn tràn đầy yêu dị, nhất thời cho Tần Ninh cảm giác, giống như… người đàn ông làm bằng nước.“Lúc phất tay phá trận, xem ra thành tựu của ngươi với trận pháp rất cao?”Người đàn ông yêu dị nhìn Tần Ninh, nhàn nhạt nói.“Những chỗ khác không dám nói, đại lục Vạn Thiên này ta thứ hai không ai dám thứ nhất”.Tần Ninh không chút khoa trương nói.“Ha ha, thanh niên thú vị đấy”.“Ngươi tên gì?”Tần Ninh đáp lại: “Tần Ninh!”“Tần…”Người đàn ông từ từ nói: “Trên một người, người thiên tư xuất sắc như ngươi, chín vạn năm trước…”

“Trận pháp nếu đã ngưng tụ tạo thành, trận Sinh chính là trận Sinh, trận Tử chính là trận Tử, trừ khi trận pháp ở lúc sáng lập thì lưu lại thiếu sót”.

“Chỉ là ngưng tụ ra bốn cấp huyền trận, sẽ có thiếu sót sao?”

Tần Ninh cười híp mắt nói: “Còn có một khả năng chính là có người âm thầm điều khiển trận pháp”.

“Xem ra, ta đoán không sai”.

Giọng nói kia lại vang lên: “Cậu thanh niên, ngươi xác định phán đoán của mình như vậy sao?”

“Đương nhiên!”

Tần Ninh tiếp tục nói: “Thân là võ giả, nếu như bản thân không đủ tự tin, vậy còn tu võ gì nữa?”

“Có chút bản lĩnh!”

Giọng nói kia lại nói: “Nếu như người có thể phá ảo trận này, ngược lại có thể gặp được ta!”

“Giả thần giả quỷ!”

Lời của Tần Ninh mặc dù vậy, nhưng lúc này biểu cảm lại vô cùng nghiêm túc.

Một lời vừa dứt, Tần Ninh bước ra.

“Con người ta không thích bị người khác nắm mũi dẫn đi, ngược lại không như ngươi... Hiện thân tới gặp ta đi!”

Lời Tần Ninh vừa dứt, một tay phất ra.

Trong khoảnh khắc, bốn phía cảnh tượng thay đổi lớn.

Đại điện vốn trống rỗng, lúc này xuất hiện tám cây cột màu vàng sậm.

Tám cây cột kia cao vút hai bên.

Một chiếc thảm mềm màu vàng lao thẳng tới chỗ sâu đại điện.

Hai bên xuất hiện gần trăm chiếc ghế gỗ, mỗi một chiếc thọat nhìn giống mới tinh.

Mà chỗ sâu nhất ở thảm, một chiếc ngai vàng tĩnh lặng đặt ở đó.

Lúc này trên ngai vàng kia, một thân ảnh nghiêng dựa vào mặt bên, mắt nhìn về phía Tần Ninh.

Đó là một thanh niên.

Một thanh niên thoạt nhìn anh tuấn hơi có vẻ yêu dị.

Một thanh niên mái tóc dài màu xanh nhạt, gò má sáng bóng trắng nõn, mang theo một tia lạnh lùng góc cạnh.

Tròng mắt đen nhánh thâm thúy, hiện lên ánh sáng mê người.

Là một người đàn ông vô cùng tuấn mỹ.

Vẻ thanh tú không giống Tần Ninh, người đàn ông thoạt nhìn tràn đầy yêu dị, nhất thời cho Tần Ninh cảm giác, giống như… người đàn ông làm bằng nước.

“Lúc phất tay phá trận, xem ra thành tựu của ngươi với trận pháp rất cao?”

Người đàn ông yêu dị nhìn Tần Ninh, nhàn nhạt nói.

“Những chỗ khác không dám nói, đại lục Vạn Thiên này ta thứ hai không ai dám thứ nhất”.

Tần Ninh không chút khoa trương nói.

“Ha ha, thanh niên thú vị đấy”.

“Ngươi tên gì?”

Tần Ninh đáp lại: “Tần Ninh!”

“Tần…”

Người đàn ông từ từ nói: “Trên một người, người thiên tư xuất sắc như ngươi, chín vạn năm trước…”

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… “Trận pháp nếu đã ngưng tụ tạo thành, trận Sinh chính là trận Sinh, trận Tử chính là trận Tử, trừ khi trận pháp ở lúc sáng lập thì lưu lại thiếu sót”.“Chỉ là ngưng tụ ra bốn cấp huyền trận, sẽ có thiếu sót sao?”Tần Ninh cười híp mắt nói: “Còn có một khả năng chính là có người âm thầm điều khiển trận pháp”.“Xem ra, ta đoán không sai”.Giọng nói kia lại vang lên: “Cậu thanh niên, ngươi xác định phán đoán của mình như vậy sao?”“Đương nhiên!”Tần Ninh tiếp tục nói: “Thân là võ giả, nếu như bản thân không đủ tự tin, vậy còn tu võ gì nữa?”“Có chút bản lĩnh!”Giọng nói kia lại nói: “Nếu như người có thể phá ảo trận này, ngược lại có thể gặp được ta!”“Giả thần giả quỷ!”Lời của Tần Ninh mặc dù vậy, nhưng lúc này biểu cảm lại vô cùng nghiêm túc.Một lời vừa dứt, Tần Ninh bước ra.“Con người ta không thích bị người khác nắm mũi dẫn đi, ngược lại không như ngươi... Hiện thân tới gặp ta đi!”Lời Tần Ninh vừa dứt, một tay phất ra.Trong khoảnh khắc, bốn phía cảnh tượng thay đổi lớn.Đại điện vốn trống rỗng, lúc này xuất hiện tám cây cột màu vàng sậm.Tám cây cột kia cao vút hai bên.Một chiếc thảm mềm màu vàng lao thẳng tới chỗ sâu đại điện.Hai bên xuất hiện gần trăm chiếc ghế gỗ, mỗi một chiếc thọat nhìn giống mới tinh.Mà chỗ sâu nhất ở thảm, một chiếc ngai vàng tĩnh lặng đặt ở đó.Lúc này trên ngai vàng kia, một thân ảnh nghiêng dựa vào mặt bên, mắt nhìn về phía Tần Ninh.Đó là một thanh niên.Một thanh niên thoạt nhìn anh tuấn hơi có vẻ yêu dị.Một thanh niên mái tóc dài màu xanh nhạt, gò má sáng bóng trắng nõn, mang theo một tia lạnh lùng góc cạnh.Tròng mắt đen nhánh thâm thúy, hiện lên ánh sáng mê người.Là một người đàn ông vô cùng tuấn mỹ.Vẻ thanh tú không giống Tần Ninh, người đàn ông thoạt nhìn tràn đầy yêu dị, nhất thời cho Tần Ninh cảm giác, giống như… người đàn ông làm bằng nước.“Lúc phất tay phá trận, xem ra thành tựu của ngươi với trận pháp rất cao?”Người đàn ông yêu dị nhìn Tần Ninh, nhàn nhạt nói.“Những chỗ khác không dám nói, đại lục Vạn Thiên này ta thứ hai không ai dám thứ nhất”.Tần Ninh không chút khoa trương nói.“Ha ha, thanh niên thú vị đấy”.“Ngươi tên gì?”Tần Ninh đáp lại: “Tần Ninh!”“Tần…”Người đàn ông từ từ nói: “Trên một người, người thiên tư xuất sắc như ngươi, chín vạn năm trước…”

Chương 2309: “Lão hủ biết”.