“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…
Chương 2516: “Ta tới trước”.
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Một thanh niên giậm chân liền muốn tiến vào bên trong kết giới võ trường.Bịch…Chỉ là thanh niên kia còn chưa giẫm vào kết giới, một lực bắn ngược mạnh mẽ trong nháy mắt lao ra.Bịch một tiếng, thanh niên miệng phun máu tươi, chật vật thụt lùi ra.“Quên nói”.Lục Chung Hải cười nói: “Kết giới này, võ giả vượt quá cốt linh trăm tuổi sẽ trực tiếp bắn ra!”Lời này vừa nói ra, bốn phía cười ầm lên.Thanh niên kia sắc mặt lúng túng, vội vàng rút đi.“Tại hạ Bắc Hải Doanh Tư của Bắc hải phái, người thứ nhất lên sàn”.Một tiếng cười sang sảng lúc này vang lên.Một thân ảnh mặc võ phục, thân hình cao lớn, ngũ quan vẫn còn ngay ngắn, giờ phút này bước ra.“Ha ha, Bắc Hải Doanh Tư cùng lắm là Niết Bàn tầng thứ nhất, đừng ở chỗ này mất mặt xấu hổ chứ?”Lại một thân ảnh lúc này trực tiếp bước ra.Xát…Ánh sáng chợt lóe, một thân ảnh kia chém ra một kiếm.Hai người lúc này trong nháy mắt lao vào đánh nhau.Bịch…Chỉ là lúc này giao chiến vừa mới bắt đầu mà đã kết thúc.Một tiếng bịch vang lên.Thân ảnh Bắc Hải Doanh Tư kia thụt lùi, giữa lúc ầm ầm đã chạm vào tường ranh giới, phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng nhợt.“Khánh Hạc!”“Đã nhường rồi!”Người đàn ông đứng chính giữa lúc này mở miệng.“Tại hạ đến lĩnh giáo một chút bản lĩnh của Khánh Hạc công tử”.Không lâu sau, bắt đầu tỷ thí.Hết trận này đến trận kia.Lúc này tỉ thí dần trở nên náo nhiệt.Niết Bàn tầng thứ nhất bắt đầu ra sân, dần dần Niết Bàn tầng thứ hai, Niết Bàn tầng thứ ba…Cuối cùng võ giả Niết Bàn tầng thứ bảy cũng bắt đầu ra sân.“Tốc độ như vậy quá chậm!”Một tiếng cười khẽ lúc này vang lên.“Tại hạ Lục Sơn Triết lĩnh giáo chút thực lực”.Lục Sơn Triết lúc này mở miệng, trực tiếp một bước bước vào trong võ trường, đứng yên bên trong, đứng trước võ giả cảnh giới Niết Bàn tầng thứ bảy kia.“Triết thiếu gia…”“Bớt nói nhảm đi”.Lúc Vân Triết bước ra, trực tiếp ra tay.Ầm…Thanh niên kia căn bản không có thời gian phản ứng.Ngực như bị sét đánh, phun ra một ngụm máu tươi, trong nháy mắt ngã xuống đất.“Cảnh giới Sinh Tử nhất kiếp”Giờ phút này, ánh mắt mọi người hơi ngây ra.Thiên kiêu cảnh giới Sinh Tử bắt đầu lên sàn rồi.Lục Sơn Triết một chiêu đánh bại đối thủ.Giờ phút này bốn phía yên tĩnh không ít.Linh cảnh Niết Bàn cuối cùng là không có tư cách.Cảnh giới Sinh Tử mới là trọng điểm của tỷ thí lần này.Lục Sơn Triết nhìn bốn phía, cười nhạt nói: “Vị nào đồng ý lên lĩnh giáo một phen?”
Một thanh niên giậm chân liền muốn tiến vào bên trong kết giới võ trường.
Bịch…
Chỉ là thanh niên kia còn chưa giẫm vào kết giới, một lực bắn ngược mạnh mẽ trong nháy mắt lao ra.
Bịch một tiếng, thanh niên miệng phun máu tươi, chật vật thụt lùi ra.
“Quên nói”.
Lục Chung Hải cười nói: “Kết giới này, võ giả vượt quá cốt linh trăm tuổi sẽ trực tiếp bắn ra!”
Lời này vừa nói ra, bốn phía cười ầm lên.
Thanh niên kia sắc mặt lúng túng, vội vàng rút đi.
“Tại hạ Bắc Hải Doanh Tư của Bắc hải phái, người thứ nhất lên sàn”.
Một tiếng cười sang sảng lúc này vang lên.
Một thân ảnh mặc võ phục, thân hình cao lớn, ngũ quan vẫn còn ngay ngắn, giờ phút này bước ra.
“Ha ha, Bắc Hải Doanh Tư cùng lắm là Niết Bàn tầng thứ nhất, đừng ở chỗ này mất mặt xấu hổ chứ?”
Lại một thân ảnh lúc này trực tiếp bước ra.
Xát…
Ánh sáng chợt lóe, một thân ảnh kia chém ra một kiếm.
Hai người lúc này trong nháy mắt lao vào đánh nhau.
Bịch…
Chỉ là lúc này giao chiến vừa mới bắt đầu mà đã kết thúc.
Một tiếng bịch vang lên.
Thân ảnh Bắc Hải Doanh Tư kia thụt lùi, giữa lúc ầm ầm đã chạm vào tường ranh giới, phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng nhợt.
“Khánh Hạc!”
“Đã nhường rồi!”
Người đàn ông đứng chính giữa lúc này mở miệng.
“Tại hạ đến lĩnh giáo một chút bản lĩnh của Khánh Hạc công tử”.
Không lâu sau, bắt đầu tỷ thí.
Hết trận này đến trận kia.
Lúc này tỉ thí dần trở nên náo nhiệt.
Niết Bàn tầng thứ nhất bắt đầu ra sân, dần dần Niết Bàn tầng thứ hai, Niết Bàn tầng thứ ba…
Cuối cùng võ giả Niết Bàn tầng thứ bảy cũng bắt đầu ra sân.
“Tốc độ như vậy quá chậm!”
Một tiếng cười khẽ lúc này vang lên.
“Tại hạ Lục Sơn Triết lĩnh giáo chút thực lực”.
Lục Sơn Triết lúc này mở miệng, trực tiếp một bước bước vào trong võ trường, đứng yên bên trong, đứng trước võ giả cảnh giới Niết Bàn tầng thứ bảy kia.
“Triết thiếu gia…”
“Bớt nói nhảm đi”.
Lúc Vân Triết bước ra, trực tiếp ra tay.
Ầm…
Thanh niên kia căn bản không có thời gian phản ứng.
Ngực như bị sét đánh, phun ra một ngụm máu tươi, trong nháy mắt ngã xuống đất.
“Cảnh giới Sinh Tử nhất kiếp”
Giờ phút này, ánh mắt mọi người hơi ngây ra.
Thiên kiêu cảnh giới Sinh Tử bắt đầu lên sàn rồi.
Lục Sơn Triết một chiêu đánh bại đối thủ.
Giờ phút này bốn phía yên tĩnh không ít.
Linh cảnh Niết Bàn cuối cùng là không có tư cách.
Cảnh giới Sinh Tử mới là trọng điểm của tỷ thí lần này.
Lục Sơn Triết nhìn bốn phía, cười nhạt nói: “Vị nào đồng ý lên lĩnh giáo một phen?”
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Một thanh niên giậm chân liền muốn tiến vào bên trong kết giới võ trường.Bịch…Chỉ là thanh niên kia còn chưa giẫm vào kết giới, một lực bắn ngược mạnh mẽ trong nháy mắt lao ra.Bịch một tiếng, thanh niên miệng phun máu tươi, chật vật thụt lùi ra.“Quên nói”.Lục Chung Hải cười nói: “Kết giới này, võ giả vượt quá cốt linh trăm tuổi sẽ trực tiếp bắn ra!”Lời này vừa nói ra, bốn phía cười ầm lên.Thanh niên kia sắc mặt lúng túng, vội vàng rút đi.“Tại hạ Bắc Hải Doanh Tư của Bắc hải phái, người thứ nhất lên sàn”.Một tiếng cười sang sảng lúc này vang lên.Một thân ảnh mặc võ phục, thân hình cao lớn, ngũ quan vẫn còn ngay ngắn, giờ phút này bước ra.“Ha ha, Bắc Hải Doanh Tư cùng lắm là Niết Bàn tầng thứ nhất, đừng ở chỗ này mất mặt xấu hổ chứ?”Lại một thân ảnh lúc này trực tiếp bước ra.Xát…Ánh sáng chợt lóe, một thân ảnh kia chém ra một kiếm.Hai người lúc này trong nháy mắt lao vào đánh nhau.Bịch…Chỉ là lúc này giao chiến vừa mới bắt đầu mà đã kết thúc.Một tiếng bịch vang lên.Thân ảnh Bắc Hải Doanh Tư kia thụt lùi, giữa lúc ầm ầm đã chạm vào tường ranh giới, phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng nhợt.“Khánh Hạc!”“Đã nhường rồi!”Người đàn ông đứng chính giữa lúc này mở miệng.“Tại hạ đến lĩnh giáo một chút bản lĩnh của Khánh Hạc công tử”.Không lâu sau, bắt đầu tỷ thí.Hết trận này đến trận kia.Lúc này tỉ thí dần trở nên náo nhiệt.Niết Bàn tầng thứ nhất bắt đầu ra sân, dần dần Niết Bàn tầng thứ hai, Niết Bàn tầng thứ ba…Cuối cùng võ giả Niết Bàn tầng thứ bảy cũng bắt đầu ra sân.“Tốc độ như vậy quá chậm!”Một tiếng cười khẽ lúc này vang lên.“Tại hạ Lục Sơn Triết lĩnh giáo chút thực lực”.Lục Sơn Triết lúc này mở miệng, trực tiếp một bước bước vào trong võ trường, đứng yên bên trong, đứng trước võ giả cảnh giới Niết Bàn tầng thứ bảy kia.“Triết thiếu gia…”“Bớt nói nhảm đi”.Lúc Vân Triết bước ra, trực tiếp ra tay.Ầm…Thanh niên kia căn bản không có thời gian phản ứng.Ngực như bị sét đánh, phun ra một ngụm máu tươi, trong nháy mắt ngã xuống đất.“Cảnh giới Sinh Tử nhất kiếp”Giờ phút này, ánh mắt mọi người hơi ngây ra.Thiên kiêu cảnh giới Sinh Tử bắt đầu lên sàn rồi.Lục Sơn Triết một chiêu đánh bại đối thủ.Giờ phút này bốn phía yên tĩnh không ít.Linh cảnh Niết Bàn cuối cùng là không có tư cách.Cảnh giới Sinh Tử mới là trọng điểm của tỷ thí lần này.Lục Sơn Triết nhìn bốn phía, cười nhạt nói: “Vị nào đồng ý lên lĩnh giáo một phen?”