“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…

Chương 2574: “Ngươi cũng không có tư cách biết”.  

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Từng hơi thở Vương Giả ngưng tụ thành một thanh trường kiếm đánh ra.“Hừ!”Trong tay Thần Sứ Liễu Uyên xuất hiện một cái khiên màu đen.Khiên đen lúc này cũng tấn công ra ngoài.Một luồng ánh sáng màu đen mạnh mẽ xuất hiện.Phanh...Hai luồng ánh sáng hội tụ, trời đất lúc này gần như là mất đi ánh sáng.Trong lúc nhất thời, xòe tay không nhìn thấy năm ngón.Cũng may tình trạng này không duy trì liên tục.Dần dần, trời đất sáng rõ trở lại.Hai bóng người lúc đứng đối lập ở phía xa.Tần Ninh đứng trên không, bóng đen ngàn trượng sau lưng trở nên nhỏ bé hơn nhiều.Mà Thần Sứ Liễu Uyên ở bên kia thì vẫn đứng vững tại chỗ.Thấy cảnh này, sắc mặt của Lục Chung Hải tỏ ra vui vẻ.Bách Lý Văn Phong vẫn là một phế vật.Cấy vãng sinh đồng vào mắt rồi mà vẫn bị Tần Ninh tiêu diệt.Dù sao cũng không phải người âm thánh chân chính.Thần Sứ Liễu Uyên chính là Thần Sứ của Thiên Đế các đó là chân chính người âm thánh.Bách Lý Văn Phong là một tên cặn bã.Lúc này, gương mặt của Lục Chung Hải lộ ra nụ cười.“Thần Sứ đại nhân, hơi thở Vương Giả của Tần Ninh đã yếu bớt vài phần, hơi thở Vương Giả trong cơ thể của tiểu tử này cũng không phải là vô hạn”.Thấy không?Hiện tại, hơi thở Vương Giả mà Tần Ninh ngưng tụ đang yếu bớt.Tên này chỉ là con hổ giấy mà thôi.Giết Bách Lý Văn Phong liền mất sức.“Ông nói nhảm nhiều quá”.Tần Ninh nói xong thì sải bước ra.Bóng đen lúc này vọt thẳng ra ngoài.Trong nháy mắt này, Lục Chung Hải sửng sốt.“Thần Sứ đại nhân, cứu ta”.Lục Chung Hải vội vàng kêu cứu.Nhưng Thần Sứ Liễu Uyên chỉ đứng tại chỗ, chưa hề hành động.Tần Ninh hờ hững nói: “Hôm nay ông nói nhảm hơi bị nhiều đấy”.Phanh...Một tiếng nổ tung vang lên.Lục Chung Hải đến lúc chết vẫn không hiểu vì sao Thần Sứ đại nhân không ra tay cứu mình?Ông nào đâu

Từng hơi thở Vương Giả ngưng tụ thành một thanh trường kiếm đánh ra.

“Hừ!”

Trong tay Thần Sứ Liễu Uyên xuất hiện một cái khiên màu đen.

Khiên đen lúc này cũng tấn công ra ngoài.

Một luồng ánh sáng màu đen mạnh mẽ xuất hiện.

Phanh...

Hai luồng ánh sáng hội tụ, trời đất lúc này gần như là mất đi ánh sáng.

Trong lúc nhất thời, xòe tay không nhìn thấy năm ngón.

Cũng may tình trạng này không duy trì liên tục.

Dần dần, trời đất sáng rõ trở lại.

Hai bóng người lúc đứng đối lập ở phía xa.

Tần Ninh đứng trên không, bóng đen ngàn trượng sau lưng trở nên nhỏ bé hơn nhiều.

Mà Thần Sứ Liễu Uyên ở bên kia thì vẫn đứng vững tại chỗ.

Thấy cảnh này, sắc mặt của Lục Chung Hải tỏ ra vui vẻ.

Bách Lý Văn Phong vẫn là một phế vật.

Cấy vãng sinh đồng vào mắt rồi mà vẫn bị Tần Ninh tiêu diệt.

Dù sao cũng không phải người âm thánh chân chính.

Thần Sứ Liễu Uyên chính là Thần Sứ của Thiên Đế các đó là chân chính người âm thánh.

Bách Lý Văn Phong là một tên cặn bã.

Lúc này, gương mặt của Lục Chung Hải lộ ra nụ cười.

“Thần Sứ đại nhân, hơi thở Vương Giả của Tần Ninh đã yếu bớt vài phần, hơi thở Vương Giả trong cơ thể của tiểu tử này cũng không phải là vô hạn”.

Thấy không?

Hiện tại, hơi thở Vương Giả mà Tần Ninh ngưng tụ đang yếu bớt.

Tên này chỉ là con hổ giấy mà thôi.

Giết Bách Lý Văn Phong liền mất sức.

“Ông nói nhảm nhiều quá”.

Tần Ninh nói xong thì sải bước ra.

Bóng đen lúc này vọt thẳng ra ngoài.

Trong nháy mắt này, Lục Chung Hải sửng sốt.

“Thần Sứ đại nhân, cứu ta”.

Lục Chung Hải vội vàng kêu cứu.

Nhưng Thần Sứ Liễu Uyên chỉ đứng tại chỗ, chưa hề hành động.

Tần Ninh hờ hững nói: “Hôm nay ông nói nhảm hơi bị nhiều đấy”.

Phanh...

Một tiếng nổ tung vang lên.

Lục Chung Hải đến lúc chết vẫn không hiểu vì sao Thần Sứ đại nhân không ra tay cứu mình?

Ông nào đâu

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Từng hơi thở Vương Giả ngưng tụ thành một thanh trường kiếm đánh ra.“Hừ!”Trong tay Thần Sứ Liễu Uyên xuất hiện một cái khiên màu đen.Khiên đen lúc này cũng tấn công ra ngoài.Một luồng ánh sáng màu đen mạnh mẽ xuất hiện.Phanh...Hai luồng ánh sáng hội tụ, trời đất lúc này gần như là mất đi ánh sáng.Trong lúc nhất thời, xòe tay không nhìn thấy năm ngón.Cũng may tình trạng này không duy trì liên tục.Dần dần, trời đất sáng rõ trở lại.Hai bóng người lúc đứng đối lập ở phía xa.Tần Ninh đứng trên không, bóng đen ngàn trượng sau lưng trở nên nhỏ bé hơn nhiều.Mà Thần Sứ Liễu Uyên ở bên kia thì vẫn đứng vững tại chỗ.Thấy cảnh này, sắc mặt của Lục Chung Hải tỏ ra vui vẻ.Bách Lý Văn Phong vẫn là một phế vật.Cấy vãng sinh đồng vào mắt rồi mà vẫn bị Tần Ninh tiêu diệt.Dù sao cũng không phải người âm thánh chân chính.Thần Sứ Liễu Uyên chính là Thần Sứ của Thiên Đế các đó là chân chính người âm thánh.Bách Lý Văn Phong là một tên cặn bã.Lúc này, gương mặt của Lục Chung Hải lộ ra nụ cười.“Thần Sứ đại nhân, hơi thở Vương Giả của Tần Ninh đã yếu bớt vài phần, hơi thở Vương Giả trong cơ thể của tiểu tử này cũng không phải là vô hạn”.Thấy không?Hiện tại, hơi thở Vương Giả mà Tần Ninh ngưng tụ đang yếu bớt.Tên này chỉ là con hổ giấy mà thôi.Giết Bách Lý Văn Phong liền mất sức.“Ông nói nhảm nhiều quá”.Tần Ninh nói xong thì sải bước ra.Bóng đen lúc này vọt thẳng ra ngoài.Trong nháy mắt này, Lục Chung Hải sửng sốt.“Thần Sứ đại nhân, cứu ta”.Lục Chung Hải vội vàng kêu cứu.Nhưng Thần Sứ Liễu Uyên chỉ đứng tại chỗ, chưa hề hành động.Tần Ninh hờ hững nói: “Hôm nay ông nói nhảm hơi bị nhiều đấy”.Phanh...Một tiếng nổ tung vang lên.Lục Chung Hải đến lúc chết vẫn không hiểu vì sao Thần Sứ đại nhân không ra tay cứu mình?Ông nào đâu

Chương 2574: “Ngươi cũng không có tư cách biết”.