“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…
Chương 2617: Hắn ta cảnh giới Sinh Tử tứ kiếp.
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Tần Ninh vừa nói, trường côn trong tay lúc này rút ra.Bịch…Một khắc sau, Lý Nhàn Ngư hiểu lời Tần Ninh nói.Một côn của Tần Ninh cũng không trực tiếp đánh vào mũi cự kiếm.Ngược lại là đánh trúng vị trí chính giữa cự kiếm.Trong nháy mắt, mũi cự kiếm lệch ra.Kiếm uy kia ầm một tiếng, đánh vào trên võ đài, nổ bể ra.Lúc này Tần Ninh lại mở miệng: “Sức mạnh bị lệch hướng, công kích của đối thủ, cũng bị ngăn cách, chớp mắt không có cách nào công kích lại”.“Nhưng ngươi có thể nhân cơ hội giết ra”.“Giết thế nào?”“Lúc trước giữ lại một sức mạnh cực nhỏ, bây giờ… vừa vặn thi triển”.Lời Tần Ninh vừa dứt, vị trí đỉnh vãng sinh côn lại một lần nữa bắn ra một luồng ánh sáng.Ầm…Ánh sáng kia trực tiếp xuyên qua ngực Trương Minh Ngọc.Máu tươi nổ tung, Trương Minh Ngọc kêu thảm một tiếng, rơi bịch đập xuống đất.Lúc này thân ảnh Tần Ninh hạ xuống, thu hồi vãng sinh côn.“Sức mạnh nắm trong tay là một phương diện, kinh nghiệm giao chiến cũng là một phương diện”.“Thạch Cảm Đương, không thiếu kinh nghiệm giao chiến, nhưng ngươi thiếu, biết chưa?”Lúc này Lý Nhàn Ngư không kìm được hưng phấn, gật đầu.Sư tôn quả thật rất mạnh!“Tần Ninh, ngươi khiêu khích Thanh Giáp Vệ, đây là tội chết ở Bắc Ninh các!”Lúc này Trương Minh Ngọc u ám nói.“Tội chết?”Tần Ninh dửng dưng cười: “Các chủ các ngươi không nghe lời, ta cũng kéo qua đánh, ngươi còn nói ta tội chết?”“Hỗn xược, bêu xấu các chủ, ngươi tự tìm cái chết”.“Nói thêm câu nữa, có tin ta làm thịt ngươi không?”Tần Ninh chẳng buồn phí lời.Sắc mặt Trương Minh Ngọc lạnh lẽo.Tần Ninh quá ngông cuồng rồi.Nơi này là Bắc Ninh các!“Thạch Cảm Đương, chuyện tốt ngươi làm, chờ bị trừng phạt đi!”“Nghe không hiểu tiếng người phải không?”, Tần Ninh bước ra, tay cầm vãng sinh côn, nhàn nhạt nói: “Ta cho ngươi câm miệng”.Trương Minh Ngọc sắc mặt lạnh đi.“Ngươi thử xem!”“Được đấy!”Lời vừa dứt, Tần Ninh chỉ ngón tay.Bịch…Một tiếng nổ tung lúc này vang lên.“Tần công tử, cần gì phải hỏa khí lớn như vậy?”Một tiếng cười ôn hòa vang lên.Một thân ảnh lúc này phá không đi tới, thân ảnh hạ xuống, ra tay ngăn Tần Ninh.“Phó các chủ Trương Lãnh!”Cốc Tân Nguyệt nhìn người đến, nói: “Hai con trai của ông thật phách lối, Tần công tử là khách quý của các chủ, ông phải biết chứ?”
Tần Ninh vừa nói, trường côn trong tay lúc này rút ra.
Bịch…
Một khắc sau, Lý Nhàn Ngư hiểu lời Tần Ninh nói.
Một côn của Tần Ninh cũng không trực tiếp đánh vào mũi cự kiếm.
Ngược lại là đánh trúng vị trí chính giữa cự kiếm.
Trong nháy mắt, mũi cự kiếm lệch ra.
Kiếm uy kia ầm một tiếng, đánh vào trên võ đài, nổ bể ra.
Lúc này Tần Ninh lại mở miệng: “Sức mạnh bị lệch hướng, công kích của đối thủ, cũng bị ngăn cách, chớp mắt không có cách nào công kích lại”.
“Nhưng ngươi có thể nhân cơ hội giết ra”.
“Giết thế nào?”
“Lúc trước giữ lại một sức mạnh cực nhỏ, bây giờ… vừa vặn thi triển”.
Lời Tần Ninh vừa dứt, vị trí đỉnh vãng sinh côn lại một lần nữa bắn ra một luồng ánh sáng.
Ầm…
Ánh sáng kia trực tiếp xuyên qua ngực Trương Minh Ngọc.
Máu tươi nổ tung, Trương Minh Ngọc kêu thảm một tiếng, rơi bịch đập xuống đất.
Lúc này thân ảnh Tần Ninh hạ xuống, thu hồi vãng sinh côn.
“Sức mạnh nắm trong tay là một phương diện, kinh nghiệm giao chiến cũng là một phương diện”.
“Thạch Cảm Đương, không thiếu kinh nghiệm giao chiến, nhưng ngươi thiếu, biết chưa?”
Lúc này Lý Nhàn Ngư không kìm được hưng phấn, gật đầu.
Sư tôn quả thật rất mạnh!
“Tần Ninh, ngươi khiêu khích Thanh Giáp Vệ, đây là tội chết ở Bắc Ninh các!”
Lúc này Trương Minh Ngọc u ám nói.
“Tội chết?”
Tần Ninh dửng dưng cười: “Các chủ các ngươi không nghe lời, ta cũng kéo qua đánh, ngươi còn nói ta tội chết?”
“Hỗn xược, bêu xấu các chủ, ngươi tự tìm cái chết”.
“Nói thêm câu nữa, có tin ta làm thịt ngươi không?”
Tần Ninh chẳng buồn phí lời.
Sắc mặt Trương Minh Ngọc lạnh lẽo.
Tần Ninh quá ngông cuồng rồi.
Nơi này là Bắc Ninh các!
“Thạch Cảm Đương, chuyện tốt ngươi làm, chờ bị trừng phạt đi!”
“Nghe không hiểu tiếng người phải không?”, Tần Ninh bước ra, tay cầm vãng sinh côn, nhàn nhạt nói: “Ta cho ngươi câm miệng”.
Trương Minh Ngọc sắc mặt lạnh đi.
“Ngươi thử xem!”
“Được đấy!”
Lời vừa dứt, Tần Ninh chỉ ngón tay.
Bịch…
Một tiếng nổ tung lúc này vang lên.
“Tần công tử, cần gì phải hỏa khí lớn như vậy?”
Một tiếng cười ôn hòa vang lên.
Một thân ảnh lúc này phá không đi tới, thân ảnh hạ xuống, ra tay ngăn Tần Ninh.
“Phó các chủ Trương Lãnh!”
Cốc Tân Nguyệt nhìn người đến, nói: “Hai con trai của ông thật phách lối, Tần công tử là khách quý của các chủ, ông phải biết chứ?”
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Tần Ninh vừa nói, trường côn trong tay lúc này rút ra.Bịch…Một khắc sau, Lý Nhàn Ngư hiểu lời Tần Ninh nói.Một côn của Tần Ninh cũng không trực tiếp đánh vào mũi cự kiếm.Ngược lại là đánh trúng vị trí chính giữa cự kiếm.Trong nháy mắt, mũi cự kiếm lệch ra.Kiếm uy kia ầm một tiếng, đánh vào trên võ đài, nổ bể ra.Lúc này Tần Ninh lại mở miệng: “Sức mạnh bị lệch hướng, công kích của đối thủ, cũng bị ngăn cách, chớp mắt không có cách nào công kích lại”.“Nhưng ngươi có thể nhân cơ hội giết ra”.“Giết thế nào?”“Lúc trước giữ lại một sức mạnh cực nhỏ, bây giờ… vừa vặn thi triển”.Lời Tần Ninh vừa dứt, vị trí đỉnh vãng sinh côn lại một lần nữa bắn ra một luồng ánh sáng.Ầm…Ánh sáng kia trực tiếp xuyên qua ngực Trương Minh Ngọc.Máu tươi nổ tung, Trương Minh Ngọc kêu thảm một tiếng, rơi bịch đập xuống đất.Lúc này thân ảnh Tần Ninh hạ xuống, thu hồi vãng sinh côn.“Sức mạnh nắm trong tay là một phương diện, kinh nghiệm giao chiến cũng là một phương diện”.“Thạch Cảm Đương, không thiếu kinh nghiệm giao chiến, nhưng ngươi thiếu, biết chưa?”Lúc này Lý Nhàn Ngư không kìm được hưng phấn, gật đầu.Sư tôn quả thật rất mạnh!“Tần Ninh, ngươi khiêu khích Thanh Giáp Vệ, đây là tội chết ở Bắc Ninh các!”Lúc này Trương Minh Ngọc u ám nói.“Tội chết?”Tần Ninh dửng dưng cười: “Các chủ các ngươi không nghe lời, ta cũng kéo qua đánh, ngươi còn nói ta tội chết?”“Hỗn xược, bêu xấu các chủ, ngươi tự tìm cái chết”.“Nói thêm câu nữa, có tin ta làm thịt ngươi không?”Tần Ninh chẳng buồn phí lời.Sắc mặt Trương Minh Ngọc lạnh lẽo.Tần Ninh quá ngông cuồng rồi.Nơi này là Bắc Ninh các!“Thạch Cảm Đương, chuyện tốt ngươi làm, chờ bị trừng phạt đi!”“Nghe không hiểu tiếng người phải không?”, Tần Ninh bước ra, tay cầm vãng sinh côn, nhàn nhạt nói: “Ta cho ngươi câm miệng”.Trương Minh Ngọc sắc mặt lạnh đi.“Ngươi thử xem!”“Được đấy!”Lời vừa dứt, Tần Ninh chỉ ngón tay.Bịch…Một tiếng nổ tung lúc này vang lên.“Tần công tử, cần gì phải hỏa khí lớn như vậy?”Một tiếng cười ôn hòa vang lên.Một thân ảnh lúc này phá không đi tới, thân ảnh hạ xuống, ra tay ngăn Tần Ninh.“Phó các chủ Trương Lãnh!”Cốc Tân Nguyệt nhìn người đến, nói: “Hai con trai của ông thật phách lối, Tần công tử là khách quý của các chủ, ông phải biết chứ?”