“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa…
Chương 1884
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Chương 1884:Chỉ thấy mặc cho Bùi Quốc Thiên công kích Lâm Dương như thế nào, Lâm Dương vẫn không chút sứt mẻ, thân thể không mảy mày hề hấn gì, như người ngoài cuộc chứ không phải đang đánh nhau.Tất cả công kích của Bùi Quốc Thiên đều bị Lâm Dương vô hiệu hóa.Bùi Quốc Thiên cũng rất kinh hãi.Cảnh tượng này quá mức kinh hãi!Nhưng anh ta cũng không chịu từ bỏ, điên cuồng công kích, cứ như muốn đánh đến lúc nào có hiệu quả mới thôi.Rầm rầm rầm…Nhưng tiếng vang trầm đục cứ vang lên không ngừng.Đột nhiên…Xoạch!Một âm thanh quỷ dị vang lên.Đã thấy hai tay Bùi Quốc Thiên đã bị Lâm Dương bắt lấy.Lực lượng kinh khủng của một chưởng kia bỗng nhiên tiêu tán.Không ổn! Tải app truyện-hola đọc khích lệ nhóm nhé!Bùi Quốc Thiên giật mình, vội vàng muốn rút tay ra lùi lại phía sau.Nhưng lúc này Lâm Dương lại khẽ động bàn tay, nhẹ nhàng vỗ vào lòng bàn tay Bùi Quốc Thiên một cái.Một cỗ lực lượng như dòng điện từ lòng bàn tay Lâm Dương lao ra, chui vào trong lòng bàn tay Bùi Quốc Thiên, sau đó nhanh chóng lan khắp toàn thân của anh ta.Bịch!Bùi Quốc Thiên bị đẩy bay ra ngoài, đụng vào vách tường phía sau.Vách tường kia cũng bị sụp đổ ngay lập tức.Bùi Quốc Thiên cũng bị chôn vùi trong trống đổ nát.“Hả?”Tất cả mọi người có mặt ở hiện trường đều sợ hãi.“Cậu chủ!”Người nhà họ Bùi vội vàng xông lên, đỡ Bùi Quốc Thiên dậy.“Đều cút ra!”Bùi Quốc Thiên trực tiếp đẩy người bên cạnh ra, lạnh lùng quát: “Đầu đứng xa ra một chút! Trận này trận chiến Thiên Kiêu, còn chưa chấm dứt đâu!”Người bên ngoài đã sợ hãi lùi ra xa nữa.Bùi Quốc Thiên lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Dương: “Vừa nấy thứ anh dùng… là lực lượng kỹ xảo?”“Đúng vậy.”“Xem ra anh rất giỏi đấy, mới nhìn có một chút mà đã có thể học được tới mức này, nhưng vẫn chưa đủ đâu, chỉ là nhìn hổ vẽ mèo thôi, không có thành tựu!”Bùi Quốc Thiên hừ lạnh, lại xông tới lần nữa.Nhưng lần này Lâm Dương không đứng tại chỗ bất động nữa, mà cũng nghênh đón nhào về phía Bùi Quốc Thiên.Anh cũng không tiến hành phòng ngự gì, mặc cho nắm đấm của Bùi Quốc Thiên đang nhắm vào người mình.Phòng ngự khủng bố của thân thể Tiên Thiên Cương không cần phải sợ bất kỳ loại lực lượng kỹ xảo nào.Đồng thời Lâm Dương trở tay tung chưởng về phía Bùi Quốc Thiên.Bùi Quốc Thiên cũng rất kiêng kị, điên cuồng trốn tránh.Khoảng cách gần như vậy, căn bản không kịp tránh, rơi vào đường cùng, Bùi Quốc Thiên chỉ có thể thu hồi song chưởng tiến hành phòng ngự, một tay đưa lên, phản kích lại bàn tay ra chưởng về phía mình của Lâm Dương, muốn ngăn lại một kích này.Đùng!Khi bàn tay hai người chạm vào nhau.
Chương 1884:
Chỉ thấy mặc cho Bùi Quốc Thiên công kích Lâm Dương như thế nào, Lâm Dương vẫn không chút sứt mẻ, thân thể không mảy mày hề hấn gì, như người ngoài cuộc chứ không phải đang đánh nhau.
Tất cả công kích của Bùi Quốc Thiên đều bị Lâm Dương vô hiệu hóa.
Bùi Quốc Thiên cũng rất kinh hãi.
Cảnh tượng này quá mức kinh hãi!
Nhưng anh ta cũng không chịu từ bỏ, điên cuồng công kích, cứ như muốn đánh đến lúc nào có hiệu quả mới thôi.
Rầm rầm rầm…
Nhưng tiếng vang trầm đục cứ vang lên không ngừng.
Đột nhiên…
Xoạch!
Một âm thanh quỷ dị vang lên.
Đã thấy hai tay Bùi Quốc Thiên đã bị Lâm Dương bắt lấy.
Lực lượng kinh khủng của một chưởng kia bỗng nhiên tiêu tán.
Không ổn! Tải app truyện-hola đọc khích lệ nhóm nhé!
Bùi Quốc Thiên giật mình, vội vàng muốn rút tay ra lùi lại phía sau.
Nhưng lúc này Lâm Dương lại khẽ động bàn tay, nhẹ nhàng vỗ vào lòng bàn tay Bùi Quốc Thiên một cái.
Một cỗ lực lượng như dòng điện từ lòng bàn tay Lâm Dương lao ra, chui vào trong lòng bàn tay Bùi Quốc Thiên, sau đó nhanh chóng lan khắp toàn thân của anh ta.
Bịch!
Bùi Quốc Thiên bị đẩy bay ra ngoài, đụng vào vách tường phía sau.
Vách tường kia cũng bị sụp đổ ngay lập tức.
Bùi Quốc Thiên cũng bị chôn vùi trong trống đổ nát.
“Hả?”
Tất cả mọi người có mặt ở hiện trường đều sợ hãi.
“Cậu chủ!”
Người nhà họ Bùi vội vàng xông lên, đỡ Bùi Quốc Thiên dậy.
“Đều cút ra!”
Bùi Quốc Thiên trực tiếp đẩy người bên cạnh ra, lạnh lùng quát: “Đầu đứng xa ra một chút! Trận này trận chiến Thiên Kiêu, còn chưa chấm dứt đâu!”
Người bên ngoài đã sợ hãi lùi ra xa nữa.
Bùi Quốc Thiên lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Dương: “Vừa nấy thứ anh dùng… là lực lượng kỹ xảo?”
“Đúng vậy.”
“Xem ra anh rất giỏi đấy, mới nhìn có một chút mà đã có thể học được tới mức này, nhưng vẫn chưa đủ đâu, chỉ là nhìn hổ vẽ mèo thôi, không có thành tựu!”
Bùi Quốc Thiên hừ lạnh, lại xông tới lần nữa.
Nhưng lần này Lâm Dương không đứng tại chỗ bất động nữa, mà cũng nghênh đón nhào về phía Bùi Quốc Thiên.
Anh cũng không tiến hành phòng ngự gì, mặc cho nắm đấm của Bùi Quốc Thiên đang nhắm vào người mình.
Phòng ngự khủng bố của thân thể Tiên Thiên Cương không cần phải sợ bất kỳ loại lực lượng kỹ xảo nào.
Đồng thời Lâm Dương trở tay tung chưởng về phía Bùi Quốc Thiên.
Bùi Quốc Thiên cũng rất kiêng kị, điên cuồng trốn tránh.
Khoảng cách gần như vậy, căn bản không kịp tránh, rơi vào đường cùng, Bùi Quốc Thiên chỉ có thể thu hồi song chưởng tiến hành phòng ngự, một tay đưa lên, phản kích lại bàn tay ra chưởng về phía mình của Lâm Dương, muốn ngăn lại một kích này.
Đùng!
Khi bàn tay hai người chạm vào nhau.
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Chương 1884:Chỉ thấy mặc cho Bùi Quốc Thiên công kích Lâm Dương như thế nào, Lâm Dương vẫn không chút sứt mẻ, thân thể không mảy mày hề hấn gì, như người ngoài cuộc chứ không phải đang đánh nhau.Tất cả công kích của Bùi Quốc Thiên đều bị Lâm Dương vô hiệu hóa.Bùi Quốc Thiên cũng rất kinh hãi.Cảnh tượng này quá mức kinh hãi!Nhưng anh ta cũng không chịu từ bỏ, điên cuồng công kích, cứ như muốn đánh đến lúc nào có hiệu quả mới thôi.Rầm rầm rầm…Nhưng tiếng vang trầm đục cứ vang lên không ngừng.Đột nhiên…Xoạch!Một âm thanh quỷ dị vang lên.Đã thấy hai tay Bùi Quốc Thiên đã bị Lâm Dương bắt lấy.Lực lượng kinh khủng của một chưởng kia bỗng nhiên tiêu tán.Không ổn! Tải app truyện-hola đọc khích lệ nhóm nhé!Bùi Quốc Thiên giật mình, vội vàng muốn rút tay ra lùi lại phía sau.Nhưng lúc này Lâm Dương lại khẽ động bàn tay, nhẹ nhàng vỗ vào lòng bàn tay Bùi Quốc Thiên một cái.Một cỗ lực lượng như dòng điện từ lòng bàn tay Lâm Dương lao ra, chui vào trong lòng bàn tay Bùi Quốc Thiên, sau đó nhanh chóng lan khắp toàn thân của anh ta.Bịch!Bùi Quốc Thiên bị đẩy bay ra ngoài, đụng vào vách tường phía sau.Vách tường kia cũng bị sụp đổ ngay lập tức.Bùi Quốc Thiên cũng bị chôn vùi trong trống đổ nát.“Hả?”Tất cả mọi người có mặt ở hiện trường đều sợ hãi.“Cậu chủ!”Người nhà họ Bùi vội vàng xông lên, đỡ Bùi Quốc Thiên dậy.“Đều cút ra!”Bùi Quốc Thiên trực tiếp đẩy người bên cạnh ra, lạnh lùng quát: “Đầu đứng xa ra một chút! Trận này trận chiến Thiên Kiêu, còn chưa chấm dứt đâu!”Người bên ngoài đã sợ hãi lùi ra xa nữa.Bùi Quốc Thiên lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Dương: “Vừa nấy thứ anh dùng… là lực lượng kỹ xảo?”“Đúng vậy.”“Xem ra anh rất giỏi đấy, mới nhìn có một chút mà đã có thể học được tới mức này, nhưng vẫn chưa đủ đâu, chỉ là nhìn hổ vẽ mèo thôi, không có thành tựu!”Bùi Quốc Thiên hừ lạnh, lại xông tới lần nữa.Nhưng lần này Lâm Dương không đứng tại chỗ bất động nữa, mà cũng nghênh đón nhào về phía Bùi Quốc Thiên.Anh cũng không tiến hành phòng ngự gì, mặc cho nắm đấm của Bùi Quốc Thiên đang nhắm vào người mình.Phòng ngự khủng bố của thân thể Tiên Thiên Cương không cần phải sợ bất kỳ loại lực lượng kỹ xảo nào.Đồng thời Lâm Dương trở tay tung chưởng về phía Bùi Quốc Thiên.Bùi Quốc Thiên cũng rất kiêng kị, điên cuồng trốn tránh.Khoảng cách gần như vậy, căn bản không kịp tránh, rơi vào đường cùng, Bùi Quốc Thiên chỉ có thể thu hồi song chưởng tiến hành phòng ngự, một tay đưa lên, phản kích lại bàn tay ra chưởng về phía mình của Lâm Dương, muốn ngăn lại một kích này.Đùng!Khi bàn tay hai người chạm vào nhau.