“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa…
Chương 2301
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Chương 2301:Người Trường Cổ thức thời lùi ra rất nhanh.Đã thấy Công Tôn Đại Hoàng song chưởng đều xuất hiện, vọt về phía Lâm Dương.Chưởng lực kia dường như đã được tăng cường bởi một loại thuốc nào đó, rõ ràng không thua kém gì Lâm Dương.Lâm Dương hừ lạnh một tiếng, cũng nâng hai tay lên tiếp chiêu.Phanh phanh!Tiếng vang trầm đục truyền ra.Hai người bốn tay chạm vào nhau.Lực lượng trong lòng bàn tay bạo phát ra hóa thành gợn sóng lan ra bốn phía.Những cao thủ Trường Cổ nhưng bị lực lượng này ép liên tiếp lui về phía sau.Mặt đất cũng bị lực lượng này chấn động rung lên, như động đất cấp tám vậy.Người xung quanh kinh hô.Rồi lại thấy hai người cũng không tách ra, vẫn là bốn tay chạm vào nhau, như đang so sánh chưởng lực.Giằng col Tiếu Minh Hàn nheo mắt nhìn Lâm Dương, hừ lạnh một tiếng, cũng lấy đà xông về Lâm Dương!Trong lúc đang so chiêu như thế này, Tiếu Minh Hàn ra tay, có thể quyết định thăng bại.Lâm Dương nheo mắt nhìn Tiếu Minh Hàn, lập tức muốn rút tay lùi lại.Nhưng sao Công Tôn Đại Hoàng có thể cho anh có cơ hội lùi lại chứ?“Đi? Bác sĩ Lâm, tôi và cậu còn chưa phân ra thắng bại cơ mà!” Công Tôn Đại Hoàng hừ lạnh, song chưởng đột nhiên biến ảo, bỗng nhiên hóa thành móng vuốt, vòng qua bàn tay Lâm Dương, hung hăng túm chặt lấy cổ tay của anh.Công Tôn Đại Hoàng đây là muốn giữ chặt Lâm Dương, tạo cơ hội cho Tiếu Minh Hàn giết anh!“Tốt lắm!”Thấy Công Tôn Đại Hoàng đắc thủ, Tiếu Minh Hàn mừng rõ, lập tức lấy một con dao nhỏ đen nhánh và ngắn bằng nửa ngón giữa từ trong tay áo ra, hung hăng đâm vào vị trí .. 2 trái tim của Lâm Dương.“Đây là dao găm chứa độc chuyên môn luyện chế! Không phải vạn bất đắc dĩ! Tôi sẽ không sử dụng! Bác sĩ Lâm, hôm nay hay tôi dùng đến nó, kết liêu tính mạng của anh đi!”Tiếu Minh Hàn cười gắn nói, dao găm như sao băng màu đen, trong nháy mắt lao tới.“Không ổn!”Bạch Thiếu Quân biến sắc, lúc này rút kiếm muốn xông lên cứu: “Ngăn cậu ta lại!”Người Trường Cổ nhanh chóng nhào lên chặn ở trước mặt Bạch Thiếu Quân, không cho anh tới giải vây cho Lâm Dương.“Khốn nạn!”Bạch Thiếu Quân bất chấp tất cả, trực tiếp đánh nhau với cao thủ Trường Cổ.Nhưng anh ta vừa động thủ, lại không thể đi cứu Lâm Dương.Anh ta chỉ có thể mở to hai mắt nhìn con găm chứa độc kia đâm vào vị trí trái tim của Lâm Dương.Bốn phía lặng ngắt như tờ.Tất cả mọi người ngừng thở.Vào lúc như thế này, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung trên con dao găm kial Nhưng khi nó sắp đâm vào Lâm Dương.Lạch cạch!Một âm thanh giòn giã vang lên.Mọi người điên cuồng!
Chương 2301:
Người Trường Cổ thức thời lùi ra rất nhanh.
Đã thấy Công Tôn Đại Hoàng song chưởng đều xuất hiện, vọt về phía Lâm Dương.
Chưởng lực kia dường như đã được tăng cường bởi một loại thuốc nào đó, rõ ràng không thua kém gì Lâm Dương.
Lâm Dương hừ lạnh một tiếng, cũng nâng hai tay lên tiếp chiêu.
Phanh phanh!
Tiếng vang trầm đục truyền ra.
Hai người bốn tay chạm vào nhau.
Lực lượng trong lòng bàn tay bạo phát ra hóa thành gợn sóng lan ra bốn phía.
Những cao thủ Trường Cổ nhưng bị lực lượng này ép liên tiếp lui về phía sau.
Mặt đất cũng bị lực lượng này chấn động rung lên, như động đất cấp tám vậy.
Người xung quanh kinh hô.
Rồi lại thấy hai người cũng không tách ra, vẫn là bốn tay chạm vào nhau, như đang so sánh chưởng lực.
Giằng col Tiếu Minh Hàn nheo mắt nhìn Lâm Dương, hừ lạnh một tiếng, cũng lấy đà xông về Lâm Dương!
Trong lúc đang so chiêu như thế này, Tiếu Minh Hàn ra tay, có thể quyết định thăng bại.
Lâm Dương nheo mắt nhìn Tiếu Minh Hàn, lập tức muốn rút tay lùi lại.
Nhưng sao Công Tôn Đại Hoàng có thể cho anh có cơ hội lùi lại chứ?
“Đi? Bác sĩ Lâm, tôi và cậu còn chưa phân ra thắng bại cơ mà!” Công Tôn Đại Hoàng hừ lạnh, song chưởng đột nhiên biến ảo, bỗng nhiên hóa thành móng vuốt, vòng qua bàn tay Lâm Dương, hung hăng túm chặt lấy cổ tay của anh.
Công Tôn Đại Hoàng đây là muốn giữ chặt Lâm Dương, tạo cơ hội cho Tiếu Minh Hàn giết anh!
“Tốt lắm!”
Thấy Công Tôn Đại Hoàng đắc thủ, Tiếu Minh Hàn mừng rõ, lập tức lấy một con dao nhỏ đen nhánh và ngắn bằng nửa ngón giữa từ trong tay áo ra, hung hăng đâm vào vị trí .. 2 trái tim của Lâm Dương.
“Đây là dao găm chứa độc chuyên môn luyện chế! Không phải vạn bất đắc dĩ! Tôi sẽ không sử dụng! Bác sĩ Lâm, hôm nay hay tôi dùng đến nó, kết liêu tính mạng của anh đi!”
Tiếu Minh Hàn cười gắn nói, dao găm như sao băng màu đen, trong nháy mắt lao tới.
“Không ổn!”
Bạch Thiếu Quân biến sắc, lúc này rút kiếm muốn xông lên cứu: “Ngăn cậu ta lại!”
Người Trường Cổ nhanh chóng nhào lên chặn ở trước mặt Bạch Thiếu Quân, không cho anh tới giải vây cho Lâm Dương.
“Khốn nạn!”
Bạch Thiếu Quân bất chấp tất cả, trực tiếp đánh nhau với cao thủ Trường Cổ.
Nhưng anh ta vừa động thủ, lại không thể đi cứu Lâm Dương.
Anh ta chỉ có thể mở to hai mắt nhìn con găm chứa độc kia đâm vào vị trí trái tim của Lâm Dương.
Bốn phía lặng ngắt như tờ.
Tất cả mọi người ngừng thở.
Vào lúc như thế này, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung trên con dao găm kial Nhưng khi nó sắp đâm vào Lâm Dương.
Lạch cạch!
Một âm thanh giòn giã vang lên.
Mọi người điên cuồng!
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Chương 2301:Người Trường Cổ thức thời lùi ra rất nhanh.Đã thấy Công Tôn Đại Hoàng song chưởng đều xuất hiện, vọt về phía Lâm Dương.Chưởng lực kia dường như đã được tăng cường bởi một loại thuốc nào đó, rõ ràng không thua kém gì Lâm Dương.Lâm Dương hừ lạnh một tiếng, cũng nâng hai tay lên tiếp chiêu.Phanh phanh!Tiếng vang trầm đục truyền ra.Hai người bốn tay chạm vào nhau.Lực lượng trong lòng bàn tay bạo phát ra hóa thành gợn sóng lan ra bốn phía.Những cao thủ Trường Cổ nhưng bị lực lượng này ép liên tiếp lui về phía sau.Mặt đất cũng bị lực lượng này chấn động rung lên, như động đất cấp tám vậy.Người xung quanh kinh hô.Rồi lại thấy hai người cũng không tách ra, vẫn là bốn tay chạm vào nhau, như đang so sánh chưởng lực.Giằng col Tiếu Minh Hàn nheo mắt nhìn Lâm Dương, hừ lạnh một tiếng, cũng lấy đà xông về Lâm Dương!Trong lúc đang so chiêu như thế này, Tiếu Minh Hàn ra tay, có thể quyết định thăng bại.Lâm Dương nheo mắt nhìn Tiếu Minh Hàn, lập tức muốn rút tay lùi lại.Nhưng sao Công Tôn Đại Hoàng có thể cho anh có cơ hội lùi lại chứ?“Đi? Bác sĩ Lâm, tôi và cậu còn chưa phân ra thắng bại cơ mà!” Công Tôn Đại Hoàng hừ lạnh, song chưởng đột nhiên biến ảo, bỗng nhiên hóa thành móng vuốt, vòng qua bàn tay Lâm Dương, hung hăng túm chặt lấy cổ tay của anh.Công Tôn Đại Hoàng đây là muốn giữ chặt Lâm Dương, tạo cơ hội cho Tiếu Minh Hàn giết anh!“Tốt lắm!”Thấy Công Tôn Đại Hoàng đắc thủ, Tiếu Minh Hàn mừng rõ, lập tức lấy một con dao nhỏ đen nhánh và ngắn bằng nửa ngón giữa từ trong tay áo ra, hung hăng đâm vào vị trí .. 2 trái tim của Lâm Dương.“Đây là dao găm chứa độc chuyên môn luyện chế! Không phải vạn bất đắc dĩ! Tôi sẽ không sử dụng! Bác sĩ Lâm, hôm nay hay tôi dùng đến nó, kết liêu tính mạng của anh đi!”Tiếu Minh Hàn cười gắn nói, dao găm như sao băng màu đen, trong nháy mắt lao tới.“Không ổn!”Bạch Thiếu Quân biến sắc, lúc này rút kiếm muốn xông lên cứu: “Ngăn cậu ta lại!”Người Trường Cổ nhanh chóng nhào lên chặn ở trước mặt Bạch Thiếu Quân, không cho anh tới giải vây cho Lâm Dương.“Khốn nạn!”Bạch Thiếu Quân bất chấp tất cả, trực tiếp đánh nhau với cao thủ Trường Cổ.Nhưng anh ta vừa động thủ, lại không thể đi cứu Lâm Dương.Anh ta chỉ có thể mở to hai mắt nhìn con găm chứa độc kia đâm vào vị trí trái tim của Lâm Dương.Bốn phía lặng ngắt như tờ.Tất cả mọi người ngừng thở.Vào lúc như thế này, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung trên con dao găm kial Nhưng khi nó sắp đâm vào Lâm Dương.Lạch cạch!Một âm thanh giòn giã vang lên.Mọi người điên cuồng!