“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa…

Chương 2501

Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… “Được”Tuy trong lòng của người đàn ông trung niên vô cùng †ức giận, nhưng bản thân ông ta cũng hiểu rõ thực lực của Lâm Dương rất mạnh, ra tay ở chỗ này có rất nhiều bất tiện, lo lắng Lâm Dương chạy thoát, ông ta khẽ quát. “Phía sau khu chung cư này có một mảnh đất trống, cũng không có nhiều người qua lại, chúng ta chọn nơi đó đi”“Được thôi”Lâm Dương gật đầu đáp.Sau khi hai người thương lượng xong thì đi thẳng ra ngoài, “Hai người đi đâu thế?”Hứa Ngọc Thanh căng thẳng, bà ta vội vàng chạy đến hỏi.“Tôi và ông ta ra ngoài một lúc, bà không cần quản” Sắc. mặt Lâm Dương không cảm xúc, nói.“Ra ngoài ư? Ra ngoài làm gì? Lâm Dương, †ao nói cho mày biết, những thứ này tao sẽ không trả lại đâu” Hứa Ngọc Thanh hét to.“Tôi không bảo bà trả, chẳng qua nếu bà đã nói như thế, có thể thấy được chính bản thân bà cũng biết những thứ này không phải của mình, Hứa Ngọc Thanh, tôi khuyên bà một câu, tốt nhất bà nên nghĩ cách trả lại những thứ này cho bên kia, nếu không bà sẽ chọc phải rất nhiều phiền phức” Lâm Dương nói.“Mày… Mày cút cho tao! Mày không phải con rể của tao, cút, cút nhanh!”Hứa Ngọc Thanh tức đến mức khó thở, bà ta liên tục gào thét.Lâm Dương không để ý đến Hứa Ngọc Thanh, đi theo người đàn ông trung niên kia xuống lầu.Nào ngờ hai người vừa mới đi xuống dưới lầu đã nhìn thấy mấy bóng dáng đột nhiên đi ra, vây quanh Lâm Dương và người đàn ông trung niên.Nhìn kỹ, thì ra là Lý Giang.“Đánh cho tôi” Lý Giang bất chấp tất cả vung tay lên, vung nắm đấm về phía người đàn ông trung niên kia. “Hả?”Lâm Dương vô cùng ngạc nhiên.Người đàn ông trực tiếp cười thành tiếng.“Thật đúng là thú vị.Sau khi nói xong, ông ta trở tay tát lên mặt Lý Giang một cái.Lý Giang lảo đảo mấy vòng rồi ngã ngồi xuống đất, nửa bên mặt ông ta sưng phồng lên, mắt nổi đom đóm. “Ông Giang”Những người còn lại vội vàng gọi, tất cả đều bị dọa cho ngây người.Sức lực của người đàn ông trung niên kia đúng là lớn. Chẳng qua bên bọn họ nhiều người, bọn họ không tin người đàn ông kia có thể đánh gục được tất cả bọn họ, cho nên lúc này tất cả bọn họ đều xông lên.Nhưng đám người này đều là trung niên 40 – 50 tuổi, từng người đeo kính, đầu trọc, hoặc là gây như que củi, hoặc là bụng phệ, đánh nhau với người đàn ông kia, sao bọn họ có thể là đối thủ chứ?Chỉ một lát sau.“Ối, đau quá, cứu mạng…Những tiếng kêu rên thảm thiết không ngừng vang lên, tất cả đám người Lý Giang đều bị đánh ngã.“Dám đánh lén tôi, chán sống à?”Trong mắt của người đàn ông trung niên kia lộ ra ý định giết người, đúng là không có ý định buông tha cho đám người Lý Giang, ông †a vung quyền hướng về phía trán Lý Giang, sát ý bộc lộ… Một quyền này đánh xuống, chỉ sợ không chỉ đơn giản là đánh vào trán Lý Giang.m am Lý Giang sợ đến mức choáng váng.Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên

“Được”

Tuy trong lòng của người đàn ông trung niên vô cùng †ức giận, nhưng bản thân ông ta cũng hiểu rõ thực lực của Lâm Dương rất mạnh, ra tay ở chỗ này có rất nhiều bất tiện, lo lắng Lâm Dương chạy thoát, ông ta khẽ quát. “Phía sau khu chung cư này có một mảnh đất trống, cũng không có nhiều người qua lại, chúng ta chọn nơi đó đi”

“Được thôi”

Lâm Dương gật đầu đáp.

Sau khi hai người thương lượng xong thì đi thẳng ra ngoài, “Hai người đi đâu thế?”

Hứa Ngọc Thanh căng thẳng, bà ta vội vàng chạy đến hỏi.

“Tôi và ông ta ra ngoài một lúc, bà không cần quản” Sắc. mặt Lâm Dương không cảm xúc, nói.

“Ra ngoài ư? Ra ngoài làm gì? Lâm Dương, †ao nói cho mày biết, những thứ này tao sẽ không trả lại đâu” Hứa Ngọc Thanh hét to.

“Tôi không bảo bà trả, chẳng qua nếu bà đã nói như thế, có thể thấy được chính bản thân bà cũng biết những thứ này không phải của mình, Hứa Ngọc Thanh, tôi khuyên bà một câu, tốt nhất bà nên nghĩ cách trả lại những thứ này cho bên kia, nếu không bà sẽ chọc phải rất nhiều phiền phức” Lâm Dương nói.

“Mày… Mày cút cho tao! Mày không phải con rể của tao, cút, cút nhanh!”

Hứa Ngọc Thanh tức đến mức khó thở, bà ta liên tục gào thét.

Lâm Dương không để ý đến Hứa Ngọc Thanh, đi theo người đàn ông trung niên kia xuống lầu.

Nào ngờ hai người vừa mới đi xuống dưới lầu đã nhìn thấy mấy bóng dáng đột nhiên đi ra, vây quanh Lâm Dương và người đàn ông trung niên.

Nhìn kỹ, thì ra là Lý Giang.

“Đánh cho tôi” Lý Giang bất chấp tất cả vung tay lên, vung nắm đấm về phía người đàn ông trung niên kia. “Hả?”

Lâm Dương vô cùng ngạc nhiên.

Người đàn ông trực tiếp cười thành tiếng.

“Thật đúng là thú vị.

Sau khi nói xong, ông ta trở tay tát lên mặt Lý Giang một cái.

Lý Giang lảo đảo mấy vòng rồi ngã ngồi xuống đất, nửa bên mặt ông ta sưng phồng lên, mắt nổi đom đóm. “Ông Giang”

Những người còn lại vội vàng gọi, tất cả đều bị dọa cho ngây người.

Sức lực của người đàn ông trung niên kia đúng là lớn. Chẳng qua bên bọn họ nhiều người, bọn họ không tin người đàn ông kia có thể đánh gục được tất cả bọn họ, cho nên lúc này tất cả bọn họ đều xông lên.

Nhưng đám người này đều là trung niên 40 – 50 tuổi, từng người đeo kính, đầu trọc, hoặc là gây như que củi, hoặc là bụng phệ, đánh nhau với người đàn ông kia, sao bọn họ có thể là đối thủ chứ?

Chỉ một lát sau.

“Ối, đau quá, cứu mạng…

Những tiếng kêu rên thảm thiết không ngừng vang lên, tất cả đám người Lý Giang đều bị đánh ngã.

“Dám đánh lén tôi, chán sống à?”

Trong mắt của người đàn ông trung niên kia lộ ra ý định giết người, đúng là không có ý định buông tha cho đám người Lý Giang, ông †a vung quyền hướng về phía trán Lý Giang, sát ý bộc lộ… Một quyền này đánh xuống, chỉ sợ không chỉ đơn giản là đánh vào trán Lý Giang.

m am Lý Giang sợ đến mức choáng váng.

Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên

Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… “Được”Tuy trong lòng của người đàn ông trung niên vô cùng †ức giận, nhưng bản thân ông ta cũng hiểu rõ thực lực của Lâm Dương rất mạnh, ra tay ở chỗ này có rất nhiều bất tiện, lo lắng Lâm Dương chạy thoát, ông ta khẽ quát. “Phía sau khu chung cư này có một mảnh đất trống, cũng không có nhiều người qua lại, chúng ta chọn nơi đó đi”“Được thôi”Lâm Dương gật đầu đáp.Sau khi hai người thương lượng xong thì đi thẳng ra ngoài, “Hai người đi đâu thế?”Hứa Ngọc Thanh căng thẳng, bà ta vội vàng chạy đến hỏi.“Tôi và ông ta ra ngoài một lúc, bà không cần quản” Sắc. mặt Lâm Dương không cảm xúc, nói.“Ra ngoài ư? Ra ngoài làm gì? Lâm Dương, †ao nói cho mày biết, những thứ này tao sẽ không trả lại đâu” Hứa Ngọc Thanh hét to.“Tôi không bảo bà trả, chẳng qua nếu bà đã nói như thế, có thể thấy được chính bản thân bà cũng biết những thứ này không phải của mình, Hứa Ngọc Thanh, tôi khuyên bà một câu, tốt nhất bà nên nghĩ cách trả lại những thứ này cho bên kia, nếu không bà sẽ chọc phải rất nhiều phiền phức” Lâm Dương nói.“Mày… Mày cút cho tao! Mày không phải con rể của tao, cút, cút nhanh!”Hứa Ngọc Thanh tức đến mức khó thở, bà ta liên tục gào thét.Lâm Dương không để ý đến Hứa Ngọc Thanh, đi theo người đàn ông trung niên kia xuống lầu.Nào ngờ hai người vừa mới đi xuống dưới lầu đã nhìn thấy mấy bóng dáng đột nhiên đi ra, vây quanh Lâm Dương và người đàn ông trung niên.Nhìn kỹ, thì ra là Lý Giang.“Đánh cho tôi” Lý Giang bất chấp tất cả vung tay lên, vung nắm đấm về phía người đàn ông trung niên kia. “Hả?”Lâm Dương vô cùng ngạc nhiên.Người đàn ông trực tiếp cười thành tiếng.“Thật đúng là thú vị.Sau khi nói xong, ông ta trở tay tát lên mặt Lý Giang một cái.Lý Giang lảo đảo mấy vòng rồi ngã ngồi xuống đất, nửa bên mặt ông ta sưng phồng lên, mắt nổi đom đóm. “Ông Giang”Những người còn lại vội vàng gọi, tất cả đều bị dọa cho ngây người.Sức lực của người đàn ông trung niên kia đúng là lớn. Chẳng qua bên bọn họ nhiều người, bọn họ không tin người đàn ông kia có thể đánh gục được tất cả bọn họ, cho nên lúc này tất cả bọn họ đều xông lên.Nhưng đám người này đều là trung niên 40 – 50 tuổi, từng người đeo kính, đầu trọc, hoặc là gây như que củi, hoặc là bụng phệ, đánh nhau với người đàn ông kia, sao bọn họ có thể là đối thủ chứ?Chỉ một lát sau.“Ối, đau quá, cứu mạng…Những tiếng kêu rên thảm thiết không ngừng vang lên, tất cả đám người Lý Giang đều bị đánh ngã.“Dám đánh lén tôi, chán sống à?”Trong mắt của người đàn ông trung niên kia lộ ra ý định giết người, đúng là không có ý định buông tha cho đám người Lý Giang, ông †a vung quyền hướng về phía trán Lý Giang, sát ý bộc lộ… Một quyền này đánh xuống, chỉ sợ không chỉ đơn giản là đánh vào trán Lý Giang.m am Lý Giang sợ đến mức choáng váng.Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên

Chương 2501