“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa…
Chương 2502
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Nhưng quyền còn chưa đến, Lâm Dương đột nhiên đưa †ay ra, chế trụ bả vai của người kia.“Dừng tay!” Lâm Dương thấp giọng nói.Nhưng lúc anh nói ra những lời này, trong nháy mắt, một con dao găm đột nhiên đâm vào bụng anh.Lâm Dương cau mày, cúi đầu nhìn lại, mới phát hiện ra người đàn ông trung niên kia giương đông kích tây.Ông ta biết Lý Giang là ba vợ của Lâm Dương, cho nên cố ý ra tay thu hút sự chú ý của Lâm Dương, nhân cơ hội Lâm Dương không đề phòng để đánh lén, trực tiếp tiêu diệt Lâm Dương, mang theo đầu của anh và quan tài Thánh Anh về bàn giao.mm i0 Thế nhưng người đàn ông trung niên này đã tính sai rồi, tuy ông ta đánh lén thành công, nhưng dao găm không thể đâm vào người, dường như con dao găm này đã đâm vào một mặt thép cứng.“Làm sao lại như thế được?” Người đàn ông trung niên trợn tròn mắt.Bầu không khí ở hiện trường trở nên rất cổ quái.Mấy người mà Lý Giang dẫn đến, cộng thêm cả ông ta nữa đều đang nằm trên mặt đất không ngừng kêu rên. Người đàn ông trung niên kia thì cầm đao găm, ngơ ngác nhìn Lâm Dương.Đúng vào lúc này, Hứa Ngọc Thanh chạy xuống lầu, nhìn thấy cảnh tượng này, bà ta lập tức gào lên thê lương. “Người đâu! Giết người, giết người rồi!”Giọng nói của bà ta vô cùng sắc bén, trực tiếp vang khắp. khu chung cư, dân cư nơi này đều nhao nhao mở cửa sổ ra nhìn xuống đưới, bảo vệ cũng chạy lên hỏi.“Khốn kiếp!”Sắc mặt người đàn ông trung niên kia thay đổi, ông ta lập tức xoay người chạy trốn.“Đứng lại!”Vẻ mặt Lâm Dương căng thẳng, muốn đi ngăn cản ông †a lại, nhưng Hứa Ngọc Thanh lại đột nhiên giữ lấy cánh †ay của anh, hô to.“Lâm Dương, mày đi đâu thế?”“Buông Ta”Than Lâm khế quát một câu.“Tao nói cho mày biết nhé, mày đừng nghĩ đến chuyện giao đống đồ đó cho người kia, những thứ đó đều là của nhà chúng tao, không liên quan gì đến người đàn ông kia, mày đừng có mà làm loạn!”Hứa Ngọc Thanh hét to.Bà ta còn đang lo lắng đến chuyện mấy thứ đó là của người kia, lo lắng Lâm Dương muốn trả đồ về cho ông 1a.“Bà buông tay ral”Lâm Dương đột nhiên hất tay bà ta ra.Hứa Ngọc Thanh đâu thể đấu lại được sức lực của anh, lúc này bà ta ngã xuống đất, chờ đến khi bà ta đứng lên, Hứa Ngọc Thanh đã giận tím mặt.“Hay cho Lâm Dương nhà mày, phản phản phản rồi, mày thế mà lại đám đối xử với tao như thế à, mày muốn tạo phản tứ?”Hứa Ngọc Thanh mắng to.Dân cư xưng quanh cũng xúm lại.“Chị Hứa, xảy ra chuyện gì thế?”“Người kia là ai, sao tôi chưa từng thấy qua?”“Chị Hứa, chị không sao chư, ôi chao, anh Lý Giang. Mặt anh bị sao thế, có cần đi bệnh viện không?”Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên
Nhưng quyền còn chưa đến, Lâm Dương đột nhiên đưa †ay ra, chế trụ bả vai của người kia.
“Dừng tay!” Lâm Dương thấp giọng nói.
Nhưng lúc anh nói ra những lời này, trong nháy mắt, một con dao găm đột nhiên đâm vào bụng anh.
Lâm Dương cau mày, cúi đầu nhìn lại, mới phát hiện ra người đàn ông trung niên kia giương đông kích tây.
Ông ta biết Lý Giang là ba vợ của Lâm Dương, cho nên cố ý ra tay thu hút sự chú ý của Lâm Dương, nhân cơ hội Lâm Dương không đề phòng để đánh lén, trực tiếp tiêu diệt Lâm Dương, mang theo đầu của anh và quan tài Thánh Anh về bàn giao.
mm i0 Thế nhưng người đàn ông trung niên này đã tính sai rồi, tuy ông ta đánh lén thành công, nhưng dao găm không thể đâm vào người, dường như con dao găm này đã đâm vào một mặt thép cứng.
“Làm sao lại như thế được?” Người đàn ông trung niên trợn tròn mắt.
Bầu không khí ở hiện trường trở nên rất cổ quái.
Mấy người mà Lý Giang dẫn đến, cộng thêm cả ông ta nữa đều đang nằm trên mặt đất không ngừng kêu rên. Người đàn ông trung niên kia thì cầm đao găm, ngơ ngác nhìn Lâm Dương.
Đúng vào lúc này, Hứa Ngọc Thanh chạy xuống lầu, nhìn thấy cảnh tượng này, bà ta lập tức gào lên thê lương. “Người đâu! Giết người, giết người rồi!”
Giọng nói của bà ta vô cùng sắc bén, trực tiếp vang khắp. khu chung cư, dân cư nơi này đều nhao nhao mở cửa sổ ra nhìn xuống đưới, bảo vệ cũng chạy lên hỏi.
“Khốn kiếp!”
Sắc mặt người đàn ông trung niên kia thay đổi, ông ta lập tức xoay người chạy trốn.
“Đứng lại!”
Vẻ mặt Lâm Dương căng thẳng, muốn đi ngăn cản ông †a lại, nhưng Hứa Ngọc Thanh lại đột nhiên giữ lấy cánh †ay của anh, hô to.
“Lâm Dương, mày đi đâu thế?”
“Buông Ta”
Than Lâm khế quát một câu.
“Tao nói cho mày biết nhé, mày đừng nghĩ đến chuyện giao đống đồ đó cho người kia, những thứ đó đều là của nhà chúng tao, không liên quan gì đến người đàn ông kia, mày đừng có mà làm loạn!”
Hứa Ngọc Thanh hét to.
Bà ta còn đang lo lắng đến chuyện mấy thứ đó là của người kia, lo lắng Lâm Dương muốn trả đồ về cho ông 1a.
“Bà buông tay ral”
Lâm Dương đột nhiên hất tay bà ta ra.
Hứa Ngọc Thanh đâu thể đấu lại được sức lực của anh, lúc này bà ta ngã xuống đất, chờ đến khi bà ta đứng lên, Hứa Ngọc Thanh đã giận tím mặt.
“Hay cho Lâm Dương nhà mày, phản phản phản rồi, mày thế mà lại đám đối xử với tao như thế à, mày muốn tạo phản tứ?”
Hứa Ngọc Thanh mắng to.
Dân cư xưng quanh cũng xúm lại.
“Chị Hứa, xảy ra chuyện gì thế?”
“Người kia là ai, sao tôi chưa từng thấy qua?”
“Chị Hứa, chị không sao chư, ôi chao, anh Lý Giang. Mặt anh bị sao thế, có cần đi bệnh viện không?”
Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Nhưng quyền còn chưa đến, Lâm Dương đột nhiên đưa †ay ra, chế trụ bả vai của người kia.“Dừng tay!” Lâm Dương thấp giọng nói.Nhưng lúc anh nói ra những lời này, trong nháy mắt, một con dao găm đột nhiên đâm vào bụng anh.Lâm Dương cau mày, cúi đầu nhìn lại, mới phát hiện ra người đàn ông trung niên kia giương đông kích tây.Ông ta biết Lý Giang là ba vợ của Lâm Dương, cho nên cố ý ra tay thu hút sự chú ý của Lâm Dương, nhân cơ hội Lâm Dương không đề phòng để đánh lén, trực tiếp tiêu diệt Lâm Dương, mang theo đầu của anh và quan tài Thánh Anh về bàn giao.mm i0 Thế nhưng người đàn ông trung niên này đã tính sai rồi, tuy ông ta đánh lén thành công, nhưng dao găm không thể đâm vào người, dường như con dao găm này đã đâm vào một mặt thép cứng.“Làm sao lại như thế được?” Người đàn ông trung niên trợn tròn mắt.Bầu không khí ở hiện trường trở nên rất cổ quái.Mấy người mà Lý Giang dẫn đến, cộng thêm cả ông ta nữa đều đang nằm trên mặt đất không ngừng kêu rên. Người đàn ông trung niên kia thì cầm đao găm, ngơ ngác nhìn Lâm Dương.Đúng vào lúc này, Hứa Ngọc Thanh chạy xuống lầu, nhìn thấy cảnh tượng này, bà ta lập tức gào lên thê lương. “Người đâu! Giết người, giết người rồi!”Giọng nói của bà ta vô cùng sắc bén, trực tiếp vang khắp. khu chung cư, dân cư nơi này đều nhao nhao mở cửa sổ ra nhìn xuống đưới, bảo vệ cũng chạy lên hỏi.“Khốn kiếp!”Sắc mặt người đàn ông trung niên kia thay đổi, ông ta lập tức xoay người chạy trốn.“Đứng lại!”Vẻ mặt Lâm Dương căng thẳng, muốn đi ngăn cản ông †a lại, nhưng Hứa Ngọc Thanh lại đột nhiên giữ lấy cánh †ay của anh, hô to.“Lâm Dương, mày đi đâu thế?”“Buông Ta”Than Lâm khế quát một câu.“Tao nói cho mày biết nhé, mày đừng nghĩ đến chuyện giao đống đồ đó cho người kia, những thứ đó đều là của nhà chúng tao, không liên quan gì đến người đàn ông kia, mày đừng có mà làm loạn!”Hứa Ngọc Thanh hét to.Bà ta còn đang lo lắng đến chuyện mấy thứ đó là của người kia, lo lắng Lâm Dương muốn trả đồ về cho ông 1a.“Bà buông tay ral”Lâm Dương đột nhiên hất tay bà ta ra.Hứa Ngọc Thanh đâu thể đấu lại được sức lực của anh, lúc này bà ta ngã xuống đất, chờ đến khi bà ta đứng lên, Hứa Ngọc Thanh đã giận tím mặt.“Hay cho Lâm Dương nhà mày, phản phản phản rồi, mày thế mà lại đám đối xử với tao như thế à, mày muốn tạo phản tứ?”Hứa Ngọc Thanh mắng to.Dân cư xưng quanh cũng xúm lại.“Chị Hứa, xảy ra chuyện gì thế?”“Người kia là ai, sao tôi chưa từng thấy qua?”“Chị Hứa, chị không sao chư, ôi chao, anh Lý Giang. Mặt anh bị sao thế, có cần đi bệnh viện không?”Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên