“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa…
Chương 2504
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… “Ba người là được.”“Được. Tôi sẽ lập tức đi chuẩn bị”Về phần Lâm Dương, anh cũng hoàn toàn nổi giận, anh lái xe đến tổng bộ của Tập Đoàn Dương Hoa.Cùng lúc đó có ba người đang quỳ trong văn phòng.Ba người này không phải là ai khác mà chính là mấy người nhà họ Lâm.Trong đó người đàn ông mập mạp kia chính là Lâm Trường Phúc.Lúc nhà họ Lâm biết được bên phía nhà họ Hắc đã phái người qua nhà của Hứa Ngọc Thanh lấy quan tài Thánh Anh, bọn họ lập tức bảo Lâm Trường Phúc quay về Giang Thành quan sát động tĩnh bên này, nhìn xem bên kia có nhìn ra quỷ kế của nhà họ Lâm hay không.Nào ngờ lần này bọn họ quay về Giang Thành lại bị Thủy Bình Vân bắt lại.Rầm một tiếng, cửa văn phòng bị đá bay.Lâm Dương tràn ngập lửa giận sải bước đi vào.“Cậu chủ Lâm Dương?”Lâm Trường Phúc mừng như điên, vội vàng gào lên. “Cậu chủ Lâm Dương, cậu nhanh cứu chúng tôi đi” “Cậu chủ Lâm Dương, tôi nghe nói quan hệ giữa cậu và chủ tịch Lâm khá tốt, cầu xin cậu giúp chúng tôi nói tốt vài câu trước mặt chủ tịch Lâm”“Chúng tôi thật sự không phải là gian tế gì đó, chúng tôi không đến để đối phó với Tập Đoàn Dương Hoa, cậu chủ Lâm Dương, cậu giúp chúng tôi nói tốt mấy câu đi”Ba người năn nỉ.“Tôi đây không làm được” Sắc mặt Lâm Dương không thay đổi nói.Lâm Trường Phúc sững sờ.“W sao?”“Lý do rất đơn giản, sao tôi lại đi cầu xin chính mình chứ?”Giọng nói Lâm Dương lạnh lùng, ánh mắt nguy hiểm nhìn ba người.Ba người nhà họ Lâm đều ngây người.“Sao phải cầu xin mình chứ?”Ba người trợn tròn mắt, đại não giống như đống bùn nhão nhoét, lộn xộn.Những lời này là có ý gì? Chẳng lẽ nói…Mập mạp Lâm Trường Phúc kia sợ run lên, sau đó kinh hãi quát: “Không có khả năng! Tuyệt đối không có khả năng! Cậu chủ Lâm Dương! Cậu đừng gạt tôi! Loại chuyện này…Tuyệt đối không có khả năng!”“Không có gì là không có khả năng! Công ty Dương Hoa vẫn luôn do cậu Lâm Dương sáng lập, trừ chuyện đó ra, học viện Phái Nam Y cùng với mấy phương thuốc phi phàm kia, đều do một tay cậu Lâm Dương tạo rat Cậu Lâm Dương là chủ tịch Lâm! Mà chủ tịch Lâm là cậu Lâm Dương!”Bên ngoài cửa truyền tới giọng nói nghiêm túc.Đám mập mạp vội vàng đưa mắt nhìn.Mới phát hiện người đi tới là Mã Hải…“Tổng giám đốc Long?”Ba người kinh hãi kêu lên.Nhưng Mã Hải không để ý tới ba người, mà đi tới trước mặt Lâm Dương, cung kính cúi người chào Lâm Dương: “Chủ tịch Lâm!” “Chân đỡ hơn rồi à?”Lâm Dương khàn giọng hỏi.“Nhờ hồng phúc của chủ tịch Lâm, tuy vẫn chưa tính là lưu loát, nhưng đã có thể đi đường rồi”Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên
“Ba người là được.”
“Được. Tôi sẽ lập tức đi chuẩn bị”
Về phần Lâm Dương, anh cũng hoàn toàn nổi giận, anh lái xe đến tổng bộ của Tập Đoàn Dương Hoa.
Cùng lúc đó có ba người đang quỳ trong văn phòng.
Ba người này không phải là ai khác mà chính là mấy người nhà họ Lâm.
Trong đó người đàn ông mập mạp kia chính là Lâm Trường Phúc.
Lúc nhà họ Lâm biết được bên phía nhà họ Hắc đã phái người qua nhà của Hứa Ngọc Thanh lấy quan tài Thánh Anh, bọn họ lập tức bảo Lâm Trường Phúc quay về Giang Thành quan sát động tĩnh bên này, nhìn xem bên kia có nhìn ra quỷ kế của nhà họ Lâm hay không.
Nào ngờ lần này bọn họ quay về Giang Thành lại bị Thủy Bình Vân bắt lại.
Rầm một tiếng, cửa văn phòng bị đá bay.
Lâm Dương tràn ngập lửa giận sải bước đi vào.
“Cậu chủ Lâm Dương?”
Lâm Trường Phúc mừng như điên, vội vàng gào lên. “Cậu chủ Lâm Dương, cậu nhanh cứu chúng tôi đi” “Cậu chủ Lâm Dương, tôi nghe nói quan hệ giữa cậu và chủ tịch Lâm khá tốt, cầu xin cậu giúp chúng tôi nói tốt vài câu trước mặt chủ tịch Lâm”
“Chúng tôi thật sự không phải là gian tế gì đó, chúng tôi không đến để đối phó với Tập Đoàn Dương Hoa, cậu chủ Lâm Dương, cậu giúp chúng tôi nói tốt mấy câu đi”
Ba người năn nỉ.
“Tôi đây không làm được” Sắc mặt Lâm Dương không thay đổi nói.
Lâm Trường Phúc sững sờ.
“W sao?”
“Lý do rất đơn giản, sao tôi lại đi cầu xin chính mình chứ?”
Giọng nói Lâm Dương lạnh lùng, ánh mắt nguy hiểm nhìn ba người.
Ba người nhà họ Lâm đều ngây người.
“Sao phải cầu xin mình chứ?”
Ba người trợn tròn mắt, đại não giống như đống bùn nhão nhoét, lộn xộn.
Những lời này là có ý gì? Chẳng lẽ nói…
Mập mạp Lâm Trường Phúc kia sợ run lên, sau đó kinh hãi quát: “Không có khả năng! Tuyệt đối không có khả năng! Cậu chủ Lâm Dương! Cậu đừng gạt tôi! Loại chuyện này…
Tuyệt đối không có khả năng!”
“Không có gì là không có khả năng! Công ty Dương Hoa vẫn luôn do cậu Lâm Dương sáng lập, trừ chuyện đó ra, học viện Phái Nam Y cùng với mấy phương thuốc phi phàm kia, đều do một tay cậu Lâm Dương tạo rat Cậu Lâm Dương là chủ tịch Lâm! Mà chủ tịch Lâm là cậu Lâm Dương!”
Bên ngoài cửa truyền tới giọng nói nghiêm túc.
Đám mập mạp vội vàng đưa mắt nhìn.
Mới phát hiện người đi tới là Mã Hải…
“Tổng giám đốc Long?”
Ba người kinh hãi kêu lên.
Nhưng Mã Hải không để ý tới ba người, mà đi tới trước mặt Lâm Dương, cung kính cúi người chào Lâm Dương: “Chủ tịch Lâm!” “Chân đỡ hơn rồi à?”
Lâm Dương khàn giọng hỏi.
“Nhờ hồng phúc của chủ tịch Lâm, tuy vẫn chưa tính là lưu loát, nhưng đã có thể đi đường rồi”
Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… “Ba người là được.”“Được. Tôi sẽ lập tức đi chuẩn bị”Về phần Lâm Dương, anh cũng hoàn toàn nổi giận, anh lái xe đến tổng bộ của Tập Đoàn Dương Hoa.Cùng lúc đó có ba người đang quỳ trong văn phòng.Ba người này không phải là ai khác mà chính là mấy người nhà họ Lâm.Trong đó người đàn ông mập mạp kia chính là Lâm Trường Phúc.Lúc nhà họ Lâm biết được bên phía nhà họ Hắc đã phái người qua nhà của Hứa Ngọc Thanh lấy quan tài Thánh Anh, bọn họ lập tức bảo Lâm Trường Phúc quay về Giang Thành quan sát động tĩnh bên này, nhìn xem bên kia có nhìn ra quỷ kế của nhà họ Lâm hay không.Nào ngờ lần này bọn họ quay về Giang Thành lại bị Thủy Bình Vân bắt lại.Rầm một tiếng, cửa văn phòng bị đá bay.Lâm Dương tràn ngập lửa giận sải bước đi vào.“Cậu chủ Lâm Dương?”Lâm Trường Phúc mừng như điên, vội vàng gào lên. “Cậu chủ Lâm Dương, cậu nhanh cứu chúng tôi đi” “Cậu chủ Lâm Dương, tôi nghe nói quan hệ giữa cậu và chủ tịch Lâm khá tốt, cầu xin cậu giúp chúng tôi nói tốt vài câu trước mặt chủ tịch Lâm”“Chúng tôi thật sự không phải là gian tế gì đó, chúng tôi không đến để đối phó với Tập Đoàn Dương Hoa, cậu chủ Lâm Dương, cậu giúp chúng tôi nói tốt mấy câu đi”Ba người năn nỉ.“Tôi đây không làm được” Sắc mặt Lâm Dương không thay đổi nói.Lâm Trường Phúc sững sờ.“W sao?”“Lý do rất đơn giản, sao tôi lại đi cầu xin chính mình chứ?”Giọng nói Lâm Dương lạnh lùng, ánh mắt nguy hiểm nhìn ba người.Ba người nhà họ Lâm đều ngây người.“Sao phải cầu xin mình chứ?”Ba người trợn tròn mắt, đại não giống như đống bùn nhão nhoét, lộn xộn.Những lời này là có ý gì? Chẳng lẽ nói…Mập mạp Lâm Trường Phúc kia sợ run lên, sau đó kinh hãi quát: “Không có khả năng! Tuyệt đối không có khả năng! Cậu chủ Lâm Dương! Cậu đừng gạt tôi! Loại chuyện này…Tuyệt đối không có khả năng!”“Không có gì là không có khả năng! Công ty Dương Hoa vẫn luôn do cậu Lâm Dương sáng lập, trừ chuyện đó ra, học viện Phái Nam Y cùng với mấy phương thuốc phi phàm kia, đều do một tay cậu Lâm Dương tạo rat Cậu Lâm Dương là chủ tịch Lâm! Mà chủ tịch Lâm là cậu Lâm Dương!”Bên ngoài cửa truyền tới giọng nói nghiêm túc.Đám mập mạp vội vàng đưa mắt nhìn.Mới phát hiện người đi tới là Mã Hải…“Tổng giám đốc Long?”Ba người kinh hãi kêu lên.Nhưng Mã Hải không để ý tới ba người, mà đi tới trước mặt Lâm Dương, cung kính cúi người chào Lâm Dương: “Chủ tịch Lâm!” “Chân đỡ hơn rồi à?”Lâm Dương khàn giọng hỏi.“Nhờ hồng phúc của chủ tịch Lâm, tuy vẫn chưa tính là lưu loát, nhưng đã có thể đi đường rồi”Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên