“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa…
Chương 2505
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… “Vậy là tốt rồi”“Chủ tịch Lâm, ba người này xử lý thế nào đây?”Mã Hải cung kính hỏi.“Không vội”Lâm Dương bình tĩnh nói: “Tôi bị nhà họ Lâm hãm hại, không thể để yên như vậy được, tôi phải chứng minh sự †rong sạch của tôi!”“bạt”Mã Hải hơi cúi đầu.Lâm Dương đi tới.“Cậu chủ Lâm Dương, cậu…Cậu thật sự là chủ tịch Lâm sao?”Mập mạp há to miệng, run rẩy hỏi.“Phải, nhưng như thế thì sao chư?”Lâm Dương bình tĩnh nói.“Trời ạt”Mập mạp gần như thét chói tai ra tiếng, sau đó mừng rỡ như điên nói: “Cậu chủ Lâm Dương! Không ngờ tới vậy mà cậu là chủ tịch Lâm tiếng tăm lừng lẫy, thật sự tốt quá rồi! Thật sự tốt quá rồi! Cậu chủ, tôi sẽ nói tin này cho ông chủ và tộc trưởng, bọn họ nhất định sẽ rất vui, ông chủ cũng nhất định vô cùng kiêu ngạo vì cậu!” “Hả? Vì sao phải kiêu ngạo vì tôi? Tôi không phải là người nhà họ Lâm!”Vẻ mặt Lâm Dương không đổi nói.Tươi cười trên mặt mập mạp đột nhiên cứng đờ.“Xử lý hai người bọn họ đi”Lâm Dương liếc mắt nhìn hai vệ sĩ bên cạnh mập mạp, khàn giọng nói.“bại”Huỳnh Lam ở bên cạnh tiến lên, lấy súng lục ra bắn hai người kia mỗi người một viên.Pằng pằng! Hai người gần như không kịp hừ lạnh, sauđó ngã xuống đât chết đi.“ÁI” Mập mạp sợ tới mức ngồi sững sờ trên đất, gương mặt lập tức trắng bệch, nước mắt nước mũi không ngừng chảy ra.Ông ta sắp tè ra quần rồi! Lâm Dương đi tới nhận lấy súng trong tay Huỳnh Lam, lại cầm lấy một cái di động đưa cho mập mạp, cũng để súng lục lên trán ông ta. “Gọi cho số này, nói chân tướng cho người bên kial” Lâm Dương khàn giọng nói.“Cậu chủ, chuyện này không liên quan tới tôi, thật sự không liên quan tới tôi đâu, đều là chủ ý của bọn họ, không liên quan gì tới tôi thật mà!”Mập mạp sợ tới mức gào khóc, nói chuyện đều đã phát run.Chỉ thấy Lâm Dương dán sát vào hơn, nhỏ giọng nói: “Tôi biết ông vô tội, nhưng mà…Thế giới này là thế giới giảng đạo lý sao? Nếu tôi không phải chủ tịch Lâm, bây giờ đầu tôi, hắn là đặt trong thị trấn ở thành phố Thượng Loan rồi?”Toàn thân mập mạp run rẩy, trợn to mắt, mồ hôi trên mặt giống như mưa rơi xuống.Ông ta đã nói năng lộn xộn rồi…Cuối cùng mập mạp vẫn run rẩy cầm lấy di động, ấn nút gọi đi…Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên
“Vậy là tốt rồi”
“Chủ tịch Lâm, ba người này xử lý thế nào đây?”
Mã Hải cung kính hỏi.
“Không vội”
Lâm Dương bình tĩnh nói: “Tôi bị nhà họ Lâm hãm hại, không thể để yên như vậy được, tôi phải chứng minh sự †rong sạch của tôi!”
“bạt”
Mã Hải hơi cúi đầu.
Lâm Dương đi tới.
“Cậu chủ Lâm Dương, cậu…
Cậu thật sự là chủ tịch Lâm sao?”
Mập mạp há to miệng, run rẩy hỏi.
“Phải, nhưng như thế thì sao chư?”
Lâm Dương bình tĩnh nói.
“Trời ạt”
Mập mạp gần như thét chói tai ra tiếng, sau đó mừng rỡ như điên nói: “Cậu chủ Lâm Dương! Không ngờ tới vậy mà cậu là chủ tịch Lâm tiếng tăm lừng lẫy, thật sự tốt quá rồi! Thật sự tốt quá rồi! Cậu chủ, tôi sẽ nói tin này cho ông chủ và tộc trưởng, bọn họ nhất định sẽ rất vui, ông chủ cũng nhất định vô cùng kiêu ngạo vì cậu!” “Hả? Vì sao phải kiêu ngạo vì tôi? Tôi không phải là người nhà họ Lâm!”
Vẻ mặt Lâm Dương không đổi nói.
Tươi cười trên mặt mập mạp đột nhiên cứng đờ.
“Xử lý hai người bọn họ đi”
Lâm Dương liếc mắt nhìn hai vệ sĩ bên cạnh mập mạp, khàn giọng nói.
“bại”
Huỳnh Lam ở bên cạnh tiến lên, lấy súng lục ra bắn hai người kia mỗi người một viên.
Pằng pằng! Hai người gần như không kịp hừ lạnh, sau
đó ngã xuống đât chết đi.
“ÁI” Mập mạp sợ tới mức ngồi sững sờ trên đất, gương mặt lập tức trắng bệch, nước mắt nước mũi không ngừng chảy ra.
Ông ta sắp tè ra quần rồi! Lâm Dương đi tới nhận lấy súng trong tay Huỳnh Lam, lại cầm lấy một cái di động đưa cho mập mạp, cũng để súng lục lên trán ông ta. “Gọi cho số này, nói chân tướng cho người bên kial” Lâm Dương khàn giọng nói.
“Cậu chủ, chuyện này không liên quan tới tôi, thật sự không liên quan tới tôi đâu, đều là chủ ý của bọn họ, không liên quan gì tới tôi thật mà!”
Mập mạp sợ tới mức gào khóc, nói chuyện đều đã phát run.
Chỉ thấy Lâm Dương dán sát vào hơn, nhỏ giọng nói: “Tôi biết ông vô tội, nhưng mà…
Thế giới này là thế giới giảng đạo lý sao? Nếu tôi không phải chủ tịch Lâm, bây giờ đầu tôi, hắn là đặt trong thị trấn ở thành phố Thượng Loan rồi?”
Toàn thân mập mạp run rẩy, trợn to mắt, mồ hôi trên mặt giống như mưa rơi xuống.
Ông ta đã nói năng lộn xộn rồi…
Cuối cùng mập mạp vẫn run rẩy cầm lấy di động, ấn nút gọi đi…
Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… “Vậy là tốt rồi”“Chủ tịch Lâm, ba người này xử lý thế nào đây?”Mã Hải cung kính hỏi.“Không vội”Lâm Dương bình tĩnh nói: “Tôi bị nhà họ Lâm hãm hại, không thể để yên như vậy được, tôi phải chứng minh sự †rong sạch của tôi!”“bạt”Mã Hải hơi cúi đầu.Lâm Dương đi tới.“Cậu chủ Lâm Dương, cậu…Cậu thật sự là chủ tịch Lâm sao?”Mập mạp há to miệng, run rẩy hỏi.“Phải, nhưng như thế thì sao chư?”Lâm Dương bình tĩnh nói.“Trời ạt”Mập mạp gần như thét chói tai ra tiếng, sau đó mừng rỡ như điên nói: “Cậu chủ Lâm Dương! Không ngờ tới vậy mà cậu là chủ tịch Lâm tiếng tăm lừng lẫy, thật sự tốt quá rồi! Thật sự tốt quá rồi! Cậu chủ, tôi sẽ nói tin này cho ông chủ và tộc trưởng, bọn họ nhất định sẽ rất vui, ông chủ cũng nhất định vô cùng kiêu ngạo vì cậu!” “Hả? Vì sao phải kiêu ngạo vì tôi? Tôi không phải là người nhà họ Lâm!”Vẻ mặt Lâm Dương không đổi nói.Tươi cười trên mặt mập mạp đột nhiên cứng đờ.“Xử lý hai người bọn họ đi”Lâm Dương liếc mắt nhìn hai vệ sĩ bên cạnh mập mạp, khàn giọng nói.“bại”Huỳnh Lam ở bên cạnh tiến lên, lấy súng lục ra bắn hai người kia mỗi người một viên.Pằng pằng! Hai người gần như không kịp hừ lạnh, sauđó ngã xuống đât chết đi.“ÁI” Mập mạp sợ tới mức ngồi sững sờ trên đất, gương mặt lập tức trắng bệch, nước mắt nước mũi không ngừng chảy ra.Ông ta sắp tè ra quần rồi! Lâm Dương đi tới nhận lấy súng trong tay Huỳnh Lam, lại cầm lấy một cái di động đưa cho mập mạp, cũng để súng lục lên trán ông ta. “Gọi cho số này, nói chân tướng cho người bên kial” Lâm Dương khàn giọng nói.“Cậu chủ, chuyện này không liên quan tới tôi, thật sự không liên quan tới tôi đâu, đều là chủ ý của bọn họ, không liên quan gì tới tôi thật mà!”Mập mạp sợ tới mức gào khóc, nói chuyện đều đã phát run.Chỉ thấy Lâm Dương dán sát vào hơn, nhỏ giọng nói: “Tôi biết ông vô tội, nhưng mà…Thế giới này là thế giới giảng đạo lý sao? Nếu tôi không phải chủ tịch Lâm, bây giờ đầu tôi, hắn là đặt trong thị trấn ở thành phố Thượng Loan rồi?”Toàn thân mập mạp run rẩy, trợn to mắt, mồ hôi trên mặt giống như mưa rơi xuống.Ông ta đã nói năng lộn xộn rồi…Cuối cùng mập mạp vẫn run rẩy cầm lấy di động, ấn nút gọi đi…Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên