“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa…
Chương 2506
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Tút tút! “Ai vậy?”Ở đầu bên kia điện thoại là giọng nói hơi trâm thấp. “Xin…Xin chào, tôi là người của nhà họ Lâm, tôi…Tôi tên là Lâm Trường Phúc…”Mập mạp run rẩy nói.“Người nhà họ Lâm?”Người ở bên kia điện thoại hơi bất ngờ: “Các ông gọi điện thoại cho tôi làm gì?”“Tôi…Tôi…Tôi muốn nói rõ chân tướng chuyện này, thực tế quan tài thánh anh của gia tộc các ông, không phải do Lâm Dương đánh cắp, mà là do Lâm Nhã Nam của nhà họ Lâm chúng tôi lấy đi..“Lâm Nhã Nam?”“Đúng vậy, cô ấy nghe nói nhà họ Hắc các ông có chí bảo, cho nên lẻn vào trộm, sự việc bại lộ xong nhà họ Lâm không muốn đắc tội nhà họ Hắc, cho nên vu oan chuyện này cho Lâm Dương, dù sao Lâm Dương là đồ bỏ đi ở nhà họ Lâm tôi, chuyện của cậu †a không liên quan tới nhà họ Lâm tôi, mọi chuyện…Đều là vu oan, đều là chúng tôi hãm hại Lâm Dương!” Mập mạp Lâm Trường Phúc khóc nức nở nói.Người ở bên kia điện thoại im lặng rồi.Một lát sau, vân là tiếng cười trêu tức.“Lâm Trường Phúc, đang yên đang lành, vì sao ông phải nói với tôi những lời này?”“Chuyện này…”Lâm Trường Phúc không biết nên trả lời thế nào.“Ông hản là bị Lâm Dương ép đúng không?”Người nọ tiếp tục cười nói: “Nếu tôi đoán không sai, Lâm Dương ở ngay bên cạnh ông đúng không?”Toàn thân Lâm Trường Phúc run lên.“Ha ha, nói cho Lâm Dương, loại phương pháp này không có bất cứ tác dụng gì đâu! Sáng sớm hôm sau, cậu ta không tới nhà họ Hắc tôi tạ tội, như vậy mỗi người bên cạnh cậu ta sẽ phải chôn cùng với cậu †a…À..Đúng rồi! Còn một việc ông cũng nhân tiện nói với cậu ta luôn, bởi vì chúng tôi sợ cậu ta không tới, cho nên nhà họ Hắc chúng tôi đã cho cậu ta một cảnh cáo!”Sau khi nói xong những lời này, điện thoại lập tức bị cắt đứt.Mà ở bên này lặng ngắt như tờ.Cảnh cáo sao? Đôi mắt Huỳnh Lam và Mã Hải mở to, thật cẩn thận nhìn Lâm Dương.Quả nhiên ánh mắt Lâm Dương vô cùng lạnh lẽo.“Cậu chủ Lâm Dương…”Lâm Trường Phúc khóc lóc nói.Lâm Dương cầm lấy điện thoại, liếc mắt nhìn dãy số, nghiêng đầu nói: “Lập tức đi thăm dò”“Dạt”Huỳnh Lam vội vàng rời đi.Lâm Trường Phúc thấy Huỳnh Lam vội vàng chạy ra cửa, lập tức kêu to với Lâm Dương: “Cậu chủ, vậy tôi…”Pằng! Một tiếng súng truyền ra.Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên
Tút tút! “Ai vậy?”
Ở đầu bên kia điện thoại là giọng nói hơi trâm thấp. “Xin…
Xin chào, tôi là người của nhà họ Lâm, tôi…
Tôi tên là Lâm Trường Phúc…”
Mập mạp run rẩy nói.
“Người nhà họ Lâm?”
Người ở bên kia điện thoại hơi bất ngờ: “Các ông gọi điện thoại cho tôi làm gì?”
“Tôi…
Tôi…
Tôi muốn nói rõ chân tướng chuyện này, thực tế quan tài thánh anh của gia tộc các ông, không phải do Lâm Dương đánh cắp, mà là do Lâm Nhã Nam của nhà họ Lâm chúng tôi lấy đi..
“Lâm Nhã Nam?”
“Đúng vậy, cô ấy nghe nói nhà họ Hắc các ông có chí bảo, cho nên lẻn vào trộm, sự việc bại lộ xong nhà họ Lâm không muốn đắc tội nhà họ Hắc, cho nên vu oan chuyện này cho Lâm Dương, dù sao Lâm Dương là đồ bỏ đi ở nhà họ Lâm tôi, chuyện của cậu †a không liên quan tới nhà họ Lâm tôi, mọi chuyện…
Đều là vu oan, đều là chúng tôi hãm hại Lâm Dương!” Mập mạp Lâm Trường Phúc khóc nức nở nói.
Người ở bên kia điện thoại im lặng rồi.
Một lát sau, vân là tiếng cười trêu tức.
“Lâm Trường Phúc, đang yên đang lành, vì sao ông phải nói với tôi những lời này?”
“Chuyện này…”
Lâm Trường Phúc không biết nên trả lời thế nào.
“Ông hản là bị Lâm Dương ép đúng không?”
Người nọ tiếp tục cười nói: “Nếu tôi đoán không sai, Lâm Dương ở ngay bên cạnh ông đúng không?”
Toàn thân Lâm Trường Phúc run lên.
“Ha ha, nói cho Lâm Dương, loại phương pháp này không có bất cứ tác dụng gì đâu! Sáng sớm hôm sau, cậu ta không tới nhà họ Hắc tôi tạ tội, như vậy mỗi người bên cạnh cậu ta sẽ phải chôn cùng với cậu †a…
À..
Đúng rồi! Còn một việc ông cũng nhân tiện nói với cậu ta luôn, bởi vì chúng tôi sợ cậu ta không tới, cho nên nhà họ Hắc chúng tôi đã cho cậu ta một cảnh cáo!”
Sau khi nói xong những lời này, điện thoại lập tức bị cắt đứt.
Mà ở bên này lặng ngắt như tờ.
Cảnh cáo sao? Đôi mắt Huỳnh Lam và Mã Hải mở to, thật cẩn thận nhìn Lâm Dương.
Quả nhiên ánh mắt Lâm Dương vô cùng lạnh lẽo.
“Cậu chủ Lâm Dương…”
Lâm Trường Phúc khóc lóc nói.
Lâm Dương cầm lấy điện thoại, liếc mắt nhìn dãy số, nghiêng đầu nói: “Lập tức đi thăm dò”
“Dạt”
Huỳnh Lam vội vàng rời đi.
Lâm Trường Phúc thấy Huỳnh Lam vội vàng chạy ra cửa, lập tức kêu to với Lâm Dương: “Cậu chủ, vậy tôi…”
Pằng! Một tiếng súng truyền ra.
Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Tút tút! “Ai vậy?”Ở đầu bên kia điện thoại là giọng nói hơi trâm thấp. “Xin…Xin chào, tôi là người của nhà họ Lâm, tôi…Tôi tên là Lâm Trường Phúc…”Mập mạp run rẩy nói.“Người nhà họ Lâm?”Người ở bên kia điện thoại hơi bất ngờ: “Các ông gọi điện thoại cho tôi làm gì?”“Tôi…Tôi…Tôi muốn nói rõ chân tướng chuyện này, thực tế quan tài thánh anh của gia tộc các ông, không phải do Lâm Dương đánh cắp, mà là do Lâm Nhã Nam của nhà họ Lâm chúng tôi lấy đi..“Lâm Nhã Nam?”“Đúng vậy, cô ấy nghe nói nhà họ Hắc các ông có chí bảo, cho nên lẻn vào trộm, sự việc bại lộ xong nhà họ Lâm không muốn đắc tội nhà họ Hắc, cho nên vu oan chuyện này cho Lâm Dương, dù sao Lâm Dương là đồ bỏ đi ở nhà họ Lâm tôi, chuyện của cậu †a không liên quan tới nhà họ Lâm tôi, mọi chuyện…Đều là vu oan, đều là chúng tôi hãm hại Lâm Dương!” Mập mạp Lâm Trường Phúc khóc nức nở nói.Người ở bên kia điện thoại im lặng rồi.Một lát sau, vân là tiếng cười trêu tức.“Lâm Trường Phúc, đang yên đang lành, vì sao ông phải nói với tôi những lời này?”“Chuyện này…”Lâm Trường Phúc không biết nên trả lời thế nào.“Ông hản là bị Lâm Dương ép đúng không?”Người nọ tiếp tục cười nói: “Nếu tôi đoán không sai, Lâm Dương ở ngay bên cạnh ông đúng không?”Toàn thân Lâm Trường Phúc run lên.“Ha ha, nói cho Lâm Dương, loại phương pháp này không có bất cứ tác dụng gì đâu! Sáng sớm hôm sau, cậu ta không tới nhà họ Hắc tôi tạ tội, như vậy mỗi người bên cạnh cậu ta sẽ phải chôn cùng với cậu †a…À..Đúng rồi! Còn một việc ông cũng nhân tiện nói với cậu ta luôn, bởi vì chúng tôi sợ cậu ta không tới, cho nên nhà họ Hắc chúng tôi đã cho cậu ta một cảnh cáo!”Sau khi nói xong những lời này, điện thoại lập tức bị cắt đứt.Mà ở bên này lặng ngắt như tờ.Cảnh cáo sao? Đôi mắt Huỳnh Lam và Mã Hải mở to, thật cẩn thận nhìn Lâm Dương.Quả nhiên ánh mắt Lâm Dương vô cùng lạnh lẽo.“Cậu chủ Lâm Dương…”Lâm Trường Phúc khóc lóc nói.Lâm Dương cầm lấy điện thoại, liếc mắt nhìn dãy số, nghiêng đầu nói: “Lập tức đi thăm dò”“Dạt”Huỳnh Lam vội vàng rời đi.Lâm Trường Phúc thấy Huỳnh Lam vội vàng chạy ra cửa, lập tức kêu to với Lâm Dương: “Cậu chủ, vậy tôi…”Pằng! Một tiếng súng truyền ra.Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên