“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…

Chương 4667: Đúng là quá kỳ lạ!  

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Đoàn người tiếp tục đi về phía trước. Một ngày nọ, bọn họ ra khỏi dãy núi, một mảnh thảo nguyên đã đập vào mắt.Thảo nguyên xanh mơn mởn, phóng mắt ra là một không gian bát ngát.Mà bên trên bình nguyên còn có mấy con thú nhỏ nhìn có vẻ vô hại đang chơi đùa.Tuy chỉ là bình nguyên nhưng lại mang đến cảm giác yên tĩnh của thế ngoại đào nguyên.Tần Ninh nhìn bình nguyên trước mặt, khẽ thở ra, cất bước.Mà Nguyệt Minh Không cũng dẫn người đuổi theo.“Đừng đi theo!”Tần Ninh nói thẳng: “Nếu bây giờ còn đi theo ta thì các ngươi sẽ chết thật đấy”.Tần Ninh vừa nói vậy thì Nguyệt Minh Không hơi khựng lại.“Tần công tử...”“Đừng đi theo ta, sẽ chết thật đấy”, Tần Ninh nói lại.Nguyệt Minh Không chắp tay, đang định mở miệng.Nhưng lúc này, từ phía trên thảo nguyên bỗng có mấy bóng dáng đạp không mà tới, nhìn rất chật vật, giống như đang chạy trốn.Nguyệt Minh Không cẩn trọng nhìn mấy người tiến tới.Mà giờ khắc này, Tần Ninh thấy mấy người kia thì hơi sững sờ.“Giản Bác!”“Tấn Triết!”“Nhan Như Họa!”Tần Ninh gọi tên bọn họ.Giờ phút này, nghe thấy âm thanh của Tần Ninh, ba người kia lập tức hạ cánh xuống.“Tông chủ!”Ba người lúc này đi tới bên cạnh Tần Ninh.Chính là ba người Giản Bác, Tấn Triết và Nhan Như Họa.“Ba ngươi tốt xấu gì cũng là võ giả cảnh giới thập phẩm, thất phẩm và tứ phẩm mà sao lại bị rượt đuổi thế này?”, Tần Ninh hỏi.Nhan Như Họa giờ phút này thở hổn hển, nói: “Bọn con chọc phải một thứ khổng lồ, không chạy thì cũng không đánh lại chúng nó được!”Nhan Như Họa vừa nói xong thì bốn phía đột nhiên rung chuyển.Bình nguyên phía trước bỗng xuất hiện những ngọn núi.Ngọn núi biết đi!Từng ngọn núi cao chừng chăm mét lúc này đang di chuyển với tốc độ không hề chậm, vang lên những tiếng ầm ầm như muốn đạp nát đất mà đi.“Sơn Tê Ngưu Thú!”Nguyệt Minh Không thấy cảnh này thì lập tức sững sờ.Sơn Tê Ngưu Thú là một loại thánh thú có thể trạng cường tráng, giáp da bên người có thể ngăn cản được công kích của cả Thánh Vương, cực kỳ mạnh mẽ.Những con thánh thú này tuy thể trạng mạnh mẽ nhưng chỉ thích ăn cỏ, nên rất khó sinh tồn. Hơn nữa giáp da trên thân nó cực kỳ đáng tiền, bị săn giết gần như mất hết.Nhưng lúc này chúng lại kết nhóm xuất hiện.Tần Ninh thấy đám Sơn Tê Ngưu Thú này thì ánh mắt hơi lóe lên.“Sao các ngươi lại chọc tới chúng vậy?”Tần Ninh hỏi.“Chúng con không hề chọc tới chúng, chẳng qua là phát hiện người của Mặc Vân thị ở trên thảo nguyên, sau đó đám khổng lồ này đột nhiên xuất hiện và đuổi theo chúng con mãi”.Tấn Triết thở hổn hển đáp lời, hiển nhiên là bị đuổi khá lâu.

Đoàn người tiếp tục đi về phía trước. Một ngày nọ, bọn họ ra khỏi dãy núi, một mảnh thảo nguyên đã đập vào mắt.

Thảo nguyên xanh mơn mởn, phóng mắt ra là một không gian bát ngát.

Mà bên trên bình nguyên còn có mấy con thú nhỏ nhìn có vẻ vô hại đang chơi đùa.

Tuy chỉ là bình nguyên nhưng lại mang đến cảm giác yên tĩnh của thế ngoại đào nguyên.

Tần Ninh nhìn bình nguyên trước mặt, khẽ thở ra, cất bước.

Mà Nguyệt Minh Không cũng dẫn người đuổi theo.

“Đừng đi theo!”

Tần Ninh nói thẳng: “Nếu bây giờ còn đi theo ta thì các ngươi sẽ chết thật đấy”.

Tần Ninh vừa nói vậy thì Nguyệt Minh Không hơi khựng lại.

“Tần công tử...”

“Đừng đi theo ta, sẽ chết thật đấy”, Tần Ninh nói lại.

Nguyệt Minh Không chắp tay, đang định mở miệng.

Nhưng lúc này, từ phía trên thảo nguyên bỗng có mấy bóng dáng đạp không mà tới, nhìn rất chật vật, giống như đang chạy trốn.

Nguyệt Minh Không cẩn trọng nhìn mấy người tiến tới.

Mà giờ khắc này, Tần Ninh thấy mấy người kia thì hơi sững sờ.

“Giản Bác!”

“Tấn Triết!”

“Nhan Như Họa!”

Tần Ninh gọi tên bọn họ.

Giờ phút này, nghe thấy âm thanh của Tần Ninh, ba người kia lập tức hạ cánh xuống.

“Tông chủ!”

Ba người lúc này đi tới bên cạnh Tần Ninh.

Chính là ba người Giản Bác, Tấn Triết và Nhan Như Họa.

“Ba ngươi tốt xấu gì cũng là võ giả cảnh giới thập phẩm, thất phẩm và tứ phẩm mà sao lại bị rượt đuổi thế này?”, Tần Ninh hỏi.

Nhan Như Họa giờ phút này thở hổn hển, nói: “Bọn con chọc phải một thứ khổng lồ, không chạy thì cũng không đánh lại chúng nó được!”

Nhan Như Họa vừa nói xong thì bốn phía đột nhiên rung chuyển.

Bình nguyên phía trước bỗng xuất hiện những ngọn núi.

Ngọn núi biết đi!

Từng ngọn núi cao chừng chăm mét lúc này đang di chuyển với tốc độ không hề chậm, vang lên những tiếng ầm ầm như muốn đạp nát đất mà đi.

“Sơn Tê Ngưu Thú!”

Nguyệt Minh Không thấy cảnh này thì lập tức sững sờ.

Sơn Tê Ngưu Thú là một loại thánh thú có thể trạng cường tráng, giáp da bên người có thể ngăn cản được công kích của cả Thánh Vương, cực kỳ mạnh mẽ.

Những con thánh thú này tuy thể trạng mạnh mẽ nhưng chỉ thích ăn cỏ, nên rất khó sinh tồn. Hơn nữa giáp da trên thân nó cực kỳ đáng tiền, bị săn giết gần như mất hết.

Nhưng lúc này chúng lại kết nhóm xuất hiện.

Tần Ninh thấy đám Sơn Tê Ngưu Thú này thì ánh mắt hơi lóe lên.

“Sao các ngươi lại chọc tới chúng vậy?”

Tần Ninh hỏi.

“Chúng con không hề chọc tới chúng, chẳng qua là phát hiện người của Mặc Vân thị ở trên thảo nguyên, sau đó đám khổng lồ này đột nhiên xuất hiện và đuổi theo chúng con mãi”.

Tấn Triết thở hổn hển đáp lời, hiển nhiên là bị đuổi khá lâu.

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Đoàn người tiếp tục đi về phía trước. Một ngày nọ, bọn họ ra khỏi dãy núi, một mảnh thảo nguyên đã đập vào mắt.Thảo nguyên xanh mơn mởn, phóng mắt ra là một không gian bát ngát.Mà bên trên bình nguyên còn có mấy con thú nhỏ nhìn có vẻ vô hại đang chơi đùa.Tuy chỉ là bình nguyên nhưng lại mang đến cảm giác yên tĩnh của thế ngoại đào nguyên.Tần Ninh nhìn bình nguyên trước mặt, khẽ thở ra, cất bước.Mà Nguyệt Minh Không cũng dẫn người đuổi theo.“Đừng đi theo!”Tần Ninh nói thẳng: “Nếu bây giờ còn đi theo ta thì các ngươi sẽ chết thật đấy”.Tần Ninh vừa nói vậy thì Nguyệt Minh Không hơi khựng lại.“Tần công tử...”“Đừng đi theo ta, sẽ chết thật đấy”, Tần Ninh nói lại.Nguyệt Minh Không chắp tay, đang định mở miệng.Nhưng lúc này, từ phía trên thảo nguyên bỗng có mấy bóng dáng đạp không mà tới, nhìn rất chật vật, giống như đang chạy trốn.Nguyệt Minh Không cẩn trọng nhìn mấy người tiến tới.Mà giờ khắc này, Tần Ninh thấy mấy người kia thì hơi sững sờ.“Giản Bác!”“Tấn Triết!”“Nhan Như Họa!”Tần Ninh gọi tên bọn họ.Giờ phút này, nghe thấy âm thanh của Tần Ninh, ba người kia lập tức hạ cánh xuống.“Tông chủ!”Ba người lúc này đi tới bên cạnh Tần Ninh.Chính là ba người Giản Bác, Tấn Triết và Nhan Như Họa.“Ba ngươi tốt xấu gì cũng là võ giả cảnh giới thập phẩm, thất phẩm và tứ phẩm mà sao lại bị rượt đuổi thế này?”, Tần Ninh hỏi.Nhan Như Họa giờ phút này thở hổn hển, nói: “Bọn con chọc phải một thứ khổng lồ, không chạy thì cũng không đánh lại chúng nó được!”Nhan Như Họa vừa nói xong thì bốn phía đột nhiên rung chuyển.Bình nguyên phía trước bỗng xuất hiện những ngọn núi.Ngọn núi biết đi!Từng ngọn núi cao chừng chăm mét lúc này đang di chuyển với tốc độ không hề chậm, vang lên những tiếng ầm ầm như muốn đạp nát đất mà đi.“Sơn Tê Ngưu Thú!”Nguyệt Minh Không thấy cảnh này thì lập tức sững sờ.Sơn Tê Ngưu Thú là một loại thánh thú có thể trạng cường tráng, giáp da bên người có thể ngăn cản được công kích của cả Thánh Vương, cực kỳ mạnh mẽ.Những con thánh thú này tuy thể trạng mạnh mẽ nhưng chỉ thích ăn cỏ, nên rất khó sinh tồn. Hơn nữa giáp da trên thân nó cực kỳ đáng tiền, bị săn giết gần như mất hết.Nhưng lúc này chúng lại kết nhóm xuất hiện.Tần Ninh thấy đám Sơn Tê Ngưu Thú này thì ánh mắt hơi lóe lên.“Sao các ngươi lại chọc tới chúng vậy?”Tần Ninh hỏi.“Chúng con không hề chọc tới chúng, chẳng qua là phát hiện người của Mặc Vân thị ở trên thảo nguyên, sau đó đám khổng lồ này đột nhiên xuất hiện và đuổi theo chúng con mãi”.Tấn Triết thở hổn hển đáp lời, hiển nhiên là bị đuổi khá lâu.

Chương 4667: Đúng là quá kỳ lạ!