“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…

Chương 4718: “Biết thì cứ biết thôi”.  

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… “Kẻ này căm thù Ma tộc đến tận xương tủy, chúng ta hợp tác với Ma tộc, hắn nhất định cũng sẽ coi chúng ta là kẻ địch”.“Hiện tại hắn đã biết mấy người của Thánh Thú tông bị chúng ta hại, chắc chắn sẽ phải mở tế đàn Vong Giả ra, lấy truyền thừa của các lão tổ chúng ta ra để uy hϊế͙p͙, ép chúng ta ra mặt”.“Chúng ta lấy mạng của ba người Thánh Thú tông ra uy hϊế͙p͙, cái tên này chẳng lẽ không thỏa hiệp?”Linh Vũ Lương nghe vậy thì khẽ gật đầu.“Thiên lão, kẻ này trước đó đã chém giết hai Thánh Hoàng của Huyết Ma tộc...”“Ta biết!”Lão già thản nhiên nói: “Mạch Thánh Long đúng là mạnh đấy, nhưng lần này Huyết Ma tộc cũng đã sắp xếp thỏa đáng ở thánh cảnh Vị Ương rồi”.“Lần này chúng ta chỉ cần truyền thừa và của cải mà tổ tiên thế gia Linh Vũ chúng ta để lại thôi, Huyết Ma tộc muốn mạng của Tần Ninh thì chúng phải góp thật nhiều sức!”Linh Vũ Lương thưa vâng.“Được rồi, mọi chuyện đã bại lộ, cũng chẳng cần giấu diếm nữa”.Lão già đứng dậy, cởi bỏ mũ và trường bào.Lúc này, đám thành viên cấp cao trong thế gia Linh Vũ lập tức khom người bái lạy.“Lần này, Linh Vũ Động Thiên ta cũng nên hiện thân, khiến cho thế lực các nơi biết được, trong thánh vực Thiên Hồng này chỉ có truyền thừa chúng ta mới là chúa tể!”Lúc này, dưới lớp áo là một gương mặt nhìn vô cùng tang thương.Linh Vũ Ngạn lúc này kinh ngạc không thôi.Ông ta biết, ở năm vạn năm trước, trong trận chiến diệt Ma, thế gia Linh Vũ tổn thất không ít, nhưng có mấy người đã giả chết, mượn cơ hội này né tránh chú ấn của Ngự Thiên Thánh Tôn.Thật không ngờ một trong số đó lại là trưởng tộc năm đó của họ - Linh Vũ Động Thiên!“Đi thôi, đến tế đàn Vong Giả, để xem cái tên Tần Ninh kia rốt cuộc sẽ thế nào!”Linh Vũ Động Thiên cười khà khà, mấy người sau lưng lão ta cũng lần lượt tháo bỏ mũ che mặt xuống.Nhìn kỹ thì chính là mấy trưởng lão cấp cao của thế gia Linh Vũ trong trận chiến năm vạn năm trước, mấy người này cũng chưa chết.Linh Vũ Lương lúc này thì đi theo Linh Vũ Động Thiên...Mà cùng lúc đó, trong thánh cảnh Vị Ương, Tần Ninh dẫn mấy người Tề Phi Vân xuyên qua thảo nguyên, đến một vùng núi khác.Đi sâu vào trong, cảnh tượng dần thay đổi.Không còn dãy núi cao lớn nữa mà chỉ có những ngọn núi gãy hiện ra trước mắt mọi người.Hơn nữa, những ngọn núi này cơ hồ là bị chặt đứt từ gốc, sụp đổ thành những đống đá loạn tích tụ lại với nhau.Phóng mắt ra xa, quang cảnh xung quanh toàn như vậy.Không cây cối không hoa cỏ, tràn ngập khí tức yên lặng, giống như không có vật sống nào.

“Kẻ này căm thù Ma tộc đến tận xương tủy, chúng ta hợp tác với Ma tộc, hắn nhất định cũng sẽ coi chúng ta là kẻ địch”.

“Hiện tại hắn đã biết mấy người của Thánh Thú tông bị chúng ta hại, chắc chắn sẽ phải mở tế đàn Vong Giả ra, lấy truyền thừa của các lão tổ chúng ta ra để uy hϊế͙p͙, ép chúng ta ra mặt”.

“Chúng ta lấy mạng của ba người Thánh Thú tông ra uy hϊế͙p͙, cái tên này chẳng lẽ không thỏa hiệp?”

Linh Vũ Lương nghe vậy thì khẽ gật đầu.

“Thiên lão, kẻ này trước đó đã chém giết hai Thánh Hoàng của Huyết Ma tộc...”

“Ta biết!”

Lão già thản nhiên nói: “Mạch Thánh Long đúng là mạnh đấy, nhưng lần này Huyết Ma tộc cũng đã sắp xếp thỏa đáng ở thánh cảnh Vị Ương rồi”.

“Lần này chúng ta chỉ cần truyền thừa và của cải mà tổ tiên thế gia Linh Vũ chúng ta để lại thôi, Huyết Ma tộc muốn mạng của Tần Ninh thì chúng phải góp thật nhiều sức!”

Linh Vũ Lương thưa vâng.

“Được rồi, mọi chuyện đã bại lộ, cũng chẳng cần giấu diếm nữa”.

Lão già đứng dậy, cởi bỏ mũ và trường bào.

Lúc này, đám thành viên cấp cao trong thế gia Linh Vũ lập tức khom người bái lạy.

“Lần này, Linh Vũ Động Thiên ta cũng nên hiện thân, khiến cho thế lực các nơi biết được, trong thánh vực Thiên Hồng này chỉ có truyền thừa chúng ta mới là chúa tể!”

Lúc này, dưới lớp áo là một gương mặt nhìn vô cùng tang thương.

Linh Vũ Ngạn lúc này kinh ngạc không thôi.

Ông ta biết, ở năm vạn năm trước, trong trận chiến diệt Ma, thế gia Linh Vũ tổn thất không ít, nhưng có mấy người đã giả chết, mượn cơ hội này né tránh chú ấn của Ngự Thiên Thánh Tôn.

Thật không ngờ một trong số đó lại là trưởng tộc năm đó của họ - Linh Vũ Động Thiên!

“Đi thôi, đến tế đàn Vong Giả, để xem cái tên Tần Ninh kia rốt cuộc sẽ thế nào!”

Linh Vũ Động Thiên cười khà khà, mấy người sau lưng lão ta cũng lần lượt tháo bỏ mũ che mặt xuống.

Nhìn kỹ thì chính là mấy trưởng lão cấp cao của thế gia Linh Vũ trong trận chiến năm vạn năm trước, mấy người này cũng chưa chết.

Linh Vũ Lương lúc này thì đi theo Linh Vũ Động Thiên...

Mà cùng lúc đó, trong thánh cảnh Vị Ương, Tần Ninh dẫn mấy người Tề Phi Vân xuyên qua thảo nguyên, đến một vùng núi khác.

Đi sâu vào trong, cảnh tượng dần thay đổi.

Không còn dãy núi cao lớn nữa mà chỉ có những ngọn núi gãy hiện ra trước mắt mọi người.

Hơn nữa, những ngọn núi này cơ hồ là bị chặt đứt từ gốc, sụp đổ thành những đống đá loạn tích tụ lại với nhau.

Phóng mắt ra xa, quang cảnh xung quanh toàn như vậy.

Không cây cối không hoa cỏ, tràn ngập khí tức yên lặng, giống như không có vật sống nào.

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… “Kẻ này căm thù Ma tộc đến tận xương tủy, chúng ta hợp tác với Ma tộc, hắn nhất định cũng sẽ coi chúng ta là kẻ địch”.“Hiện tại hắn đã biết mấy người của Thánh Thú tông bị chúng ta hại, chắc chắn sẽ phải mở tế đàn Vong Giả ra, lấy truyền thừa của các lão tổ chúng ta ra để uy hϊế͙p͙, ép chúng ta ra mặt”.“Chúng ta lấy mạng của ba người Thánh Thú tông ra uy hϊế͙p͙, cái tên này chẳng lẽ không thỏa hiệp?”Linh Vũ Lương nghe vậy thì khẽ gật đầu.“Thiên lão, kẻ này trước đó đã chém giết hai Thánh Hoàng của Huyết Ma tộc...”“Ta biết!”Lão già thản nhiên nói: “Mạch Thánh Long đúng là mạnh đấy, nhưng lần này Huyết Ma tộc cũng đã sắp xếp thỏa đáng ở thánh cảnh Vị Ương rồi”.“Lần này chúng ta chỉ cần truyền thừa và của cải mà tổ tiên thế gia Linh Vũ chúng ta để lại thôi, Huyết Ma tộc muốn mạng của Tần Ninh thì chúng phải góp thật nhiều sức!”Linh Vũ Lương thưa vâng.“Được rồi, mọi chuyện đã bại lộ, cũng chẳng cần giấu diếm nữa”.Lão già đứng dậy, cởi bỏ mũ và trường bào.Lúc này, đám thành viên cấp cao trong thế gia Linh Vũ lập tức khom người bái lạy.“Lần này, Linh Vũ Động Thiên ta cũng nên hiện thân, khiến cho thế lực các nơi biết được, trong thánh vực Thiên Hồng này chỉ có truyền thừa chúng ta mới là chúa tể!”Lúc này, dưới lớp áo là một gương mặt nhìn vô cùng tang thương.Linh Vũ Ngạn lúc này kinh ngạc không thôi.Ông ta biết, ở năm vạn năm trước, trong trận chiến diệt Ma, thế gia Linh Vũ tổn thất không ít, nhưng có mấy người đã giả chết, mượn cơ hội này né tránh chú ấn của Ngự Thiên Thánh Tôn.Thật không ngờ một trong số đó lại là trưởng tộc năm đó của họ - Linh Vũ Động Thiên!“Đi thôi, đến tế đàn Vong Giả, để xem cái tên Tần Ninh kia rốt cuộc sẽ thế nào!”Linh Vũ Động Thiên cười khà khà, mấy người sau lưng lão ta cũng lần lượt tháo bỏ mũ che mặt xuống.Nhìn kỹ thì chính là mấy trưởng lão cấp cao của thế gia Linh Vũ trong trận chiến năm vạn năm trước, mấy người này cũng chưa chết.Linh Vũ Lương lúc này thì đi theo Linh Vũ Động Thiên...Mà cùng lúc đó, trong thánh cảnh Vị Ương, Tần Ninh dẫn mấy người Tề Phi Vân xuyên qua thảo nguyên, đến một vùng núi khác.Đi sâu vào trong, cảnh tượng dần thay đổi.Không còn dãy núi cao lớn nữa mà chỉ có những ngọn núi gãy hiện ra trước mắt mọi người.Hơn nữa, những ngọn núi này cơ hồ là bị chặt đứt từ gốc, sụp đổ thành những đống đá loạn tích tụ lại với nhau.Phóng mắt ra xa, quang cảnh xung quanh toàn như vậy.Không cây cối không hoa cỏ, tràn ngập khí tức yên lặng, giống như không có vật sống nào.

Chương 4718: “Biết thì cứ biết thôi”.