“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…
Chương 4721: “Cái tên khốn này...”
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Dịch Bình Xuyên khóc lóc om sòm, không ngừng gào thét.Thấy vậy, Tần Ninh chỉ bình tĩnh đứng yên.Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi, Thạch Cảm Đương và Dương Thanh Vân tuy không nói nhưng cũng thầm kinh ngạc trong lòng.Dịch Bình Xuyên ngày thường nhìn có vẻ phổi bò, nhưng bây giờ...Dáng vẻ này còn khiến người ta thương tâm hơn cả Giản Bác, Tấn Triết và Nhan Như Họa lúc trước.Lúc này, Địch Nguyên thì ngồi xổm ôm đầu, nước mắt chảy xuống như mưa, nhưng lại không phát ra âm thanh nào.Nhan Như Họa và Tấn Triết tiến lên an ủi.Giản Bác đi tới trước mặt Tần Ninh, xoa khóe mắt, chắp tay nói: “Tổ sư gia thứ tội, Dịch sư huynh... Dịch sư huynh được Đường Minh sư huynh ôm về tông môn...”“Ban đầu tổ sư nói Dịch sư huynh không hợp làm ngự thú sư, Đường Minh sư huynh đã kiên trì giữ huynh ấy lại, dạy bảo từ nhỏ, cho nên...”Tần Ninh nghe vậy thì gật đầu,Lúc hắn còn ở Thánh Thú tông, Hạo Thiên và Y Linh Chỉ mới là thiếu niên vừa trưởng thành, còn Đường Minh thì là một đứa bé con.Thằng nhóc đó... bình thường cũng rất ít nói, vô cùng đôn hậu.“Muốn khóc thì cứ để nó khóc đi!”Tần Ninh chắp tay sau lưng, nhưng hai tay trong ống áo đã nắm chặt.Ánh mắt hướng về phía trước, rồi bước ra.“Thiên Võ Đạo!”“Thiên Nghiêm Tùng!”“Võ Dương!”Tần Ninh nhìn hai người đứng đầu và nói: “Trước khi chết có gì muốn nói không?”Đám võ giả đối diện giờ phút này đều hơi tái mặt.Thiên Nghiêm Tùng và Võ Dương vô cùng khó hiểu, sao Tần Ninh lại biết tên bọn họ.Từ khi đi vào thánh cảnh Vị Ương, bọn họ đã cực kỳ khiêm tốn, lúc ấy cũng có rất nhiều người, Tần Ninh đáng ra phải không để ý đến họ mới đúng.Giờ phút này, Tần Ninh nhìn bọn họ, nói tiếp: “Sao? Rất tò mò vì sao ta lại nhớ tên các ngươi đúng không?”Thiên Nghiêm Tùng và Võ Dương nghe vậy thì hơi nhăn mày.“Đơn giản thôi”.Tần Ninh nói tiếp: “Đường Minh đã bị hai ngươi cùng với Thiên Tử Thương và Võ Tường hợp lực lại thi triển Tứ Dương Tử Thiên Trận giết chết”.“Chuyện này hai ngươi chắc sẽ không quên chứ?”Lúc này, nghe được chuyện đó, cả hai người đều biến đổi sắc mặt.“Tần tông chủ”.
Dịch Bình Xuyên khóc lóc om sòm, không ngừng gào thét.
Thấy vậy, Tần Ninh chỉ bình tĩnh đứng yên.
Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi, Thạch Cảm Đương và Dương Thanh Vân tuy không nói nhưng cũng thầm kinh ngạc trong lòng.
Dịch Bình Xuyên ngày thường nhìn có vẻ phổi bò, nhưng bây giờ...
Dáng vẻ này còn khiến người ta thương tâm hơn cả Giản Bác, Tấn Triết và Nhan Như Họa lúc trước.
Lúc này, Địch Nguyên thì ngồi xổm ôm đầu, nước mắt chảy xuống như mưa, nhưng lại không phát ra âm thanh nào.
Nhan Như Họa và Tấn Triết tiến lên an ủi.
Giản Bác đi tới trước mặt Tần Ninh, xoa khóe mắt, chắp tay nói: “Tổ sư gia thứ tội, Dịch sư huynh... Dịch sư huynh được Đường Minh sư huynh ôm về tông môn...”
“Ban đầu tổ sư nói Dịch sư huynh không hợp làm ngự thú sư, Đường Minh sư huynh đã kiên trì giữ huynh ấy lại, dạy bảo từ nhỏ, cho nên...”
Tần Ninh nghe vậy thì gật đầu,
Lúc hắn còn ở Thánh Thú tông, Hạo Thiên và Y Linh Chỉ mới là thiếu niên vừa trưởng thành, còn Đường Minh thì là một đứa bé con.
Thằng nhóc đó... bình thường cũng rất ít nói, vô cùng đôn hậu.
“Muốn khóc thì cứ để nó khóc đi!”
Tần Ninh chắp tay sau lưng, nhưng hai tay trong ống áo đã nắm chặt.
Ánh mắt hướng về phía trước, rồi bước ra.
“Thiên Võ Đạo!”
“Thiên Nghiêm Tùng!”
“Võ Dương!”
Tần Ninh nhìn hai người đứng đầu và nói: “Trước khi chết có gì muốn nói không?”
Đám võ giả đối diện giờ phút này đều hơi tái mặt.
Thiên Nghiêm Tùng và Võ Dương vô cùng khó hiểu, sao Tần Ninh lại biết tên bọn họ.
Từ khi đi vào thánh cảnh Vị Ương, bọn họ đã cực kỳ khiêm tốn, lúc ấy cũng có rất nhiều người, Tần Ninh đáng ra phải không để ý đến họ mới đúng.
Giờ phút này, Tần Ninh nhìn bọn họ, nói tiếp: “Sao? Rất tò mò vì sao ta lại nhớ tên các ngươi đúng không?”
Thiên Nghiêm Tùng và Võ Dương nghe vậy thì hơi nhăn mày.
“Đơn giản thôi”.
Tần Ninh nói tiếp: “Đường Minh đã bị hai ngươi cùng với Thiên Tử Thương và Võ Tường hợp lực lại thi triển Tứ Dương Tử Thiên Trận giết chết”.
“Chuyện này hai ngươi chắc sẽ không quên chứ?”
Lúc này, nghe được chuyện đó, cả hai người đều biến đổi sắc mặt.
“Tần tông chủ”.
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Dịch Bình Xuyên khóc lóc om sòm, không ngừng gào thét.Thấy vậy, Tần Ninh chỉ bình tĩnh đứng yên.Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi, Thạch Cảm Đương và Dương Thanh Vân tuy không nói nhưng cũng thầm kinh ngạc trong lòng.Dịch Bình Xuyên ngày thường nhìn có vẻ phổi bò, nhưng bây giờ...Dáng vẻ này còn khiến người ta thương tâm hơn cả Giản Bác, Tấn Triết và Nhan Như Họa lúc trước.Lúc này, Địch Nguyên thì ngồi xổm ôm đầu, nước mắt chảy xuống như mưa, nhưng lại không phát ra âm thanh nào.Nhan Như Họa và Tấn Triết tiến lên an ủi.Giản Bác đi tới trước mặt Tần Ninh, xoa khóe mắt, chắp tay nói: “Tổ sư gia thứ tội, Dịch sư huynh... Dịch sư huynh được Đường Minh sư huynh ôm về tông môn...”“Ban đầu tổ sư nói Dịch sư huynh không hợp làm ngự thú sư, Đường Minh sư huynh đã kiên trì giữ huynh ấy lại, dạy bảo từ nhỏ, cho nên...”Tần Ninh nghe vậy thì gật đầu,Lúc hắn còn ở Thánh Thú tông, Hạo Thiên và Y Linh Chỉ mới là thiếu niên vừa trưởng thành, còn Đường Minh thì là một đứa bé con.Thằng nhóc đó... bình thường cũng rất ít nói, vô cùng đôn hậu.“Muốn khóc thì cứ để nó khóc đi!”Tần Ninh chắp tay sau lưng, nhưng hai tay trong ống áo đã nắm chặt.Ánh mắt hướng về phía trước, rồi bước ra.“Thiên Võ Đạo!”“Thiên Nghiêm Tùng!”“Võ Dương!”Tần Ninh nhìn hai người đứng đầu và nói: “Trước khi chết có gì muốn nói không?”Đám võ giả đối diện giờ phút này đều hơi tái mặt.Thiên Nghiêm Tùng và Võ Dương vô cùng khó hiểu, sao Tần Ninh lại biết tên bọn họ.Từ khi đi vào thánh cảnh Vị Ương, bọn họ đã cực kỳ khiêm tốn, lúc ấy cũng có rất nhiều người, Tần Ninh đáng ra phải không để ý đến họ mới đúng.Giờ phút này, Tần Ninh nhìn bọn họ, nói tiếp: “Sao? Rất tò mò vì sao ta lại nhớ tên các ngươi đúng không?”Thiên Nghiêm Tùng và Võ Dương nghe vậy thì hơi nhăn mày.“Đơn giản thôi”.Tần Ninh nói tiếp: “Đường Minh đã bị hai ngươi cùng với Thiên Tử Thương và Võ Tường hợp lực lại thi triển Tứ Dương Tử Thiên Trận giết chết”.“Chuyện này hai ngươi chắc sẽ không quên chứ?”Lúc này, nghe được chuyện đó, cả hai người đều biến đổi sắc mặt.“Tần tông chủ”.