“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…

Chương 4750: Ngăn cản Tần Ninh lại?  

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Bọn họ đã mất đi Đường Minh sư huynh, không thể lại mất đi Hạo Thiên và Y Linh Chỉ nữa!“Giản Bác, Tấn Triết...”Giờ phút này, Diệp Viên Viên đi ra, giữ chặt hai người, thấp giọng nói: “Tần Ninh đang cứu rồi...”Nghe vậy, bọn họ đều nhìn Tần Ninh.Dần dần, chỉ thấy hai bên tóc mai của Tần Ninh đang hơi trắng, thần sắc có vài phần mỏi mệt.Thấy cảnh đó, tất cả đều sững sờ.Có chuyện gì vậy?Mà dần dần, Hạo Thiên và Y Linh Chỉ đang dần dần khôi phục lại, da thịt đang đầy đặn như cũ.Sau khi làn da đã căng hơn, mái tóc của bọn họ cũng dần dần có sức sống trở lại, không còn như cây khô héo úa nữa.Mà Tần Ninh thì vô cùng bất ổn, ngã ngồi xuống đất, thở hồng hộc.“Tần Ninh”.Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi vội vã đi lên nâng Tần Ninh.“Được rồi!”Tần Ninh lúc này hơi thở ra.Thuật Đại Tác Mệnh lại được sử dụng!Nhưng Tần Ninh đã không còn cách nào khác.Được rồi?Đám người Địch Nguyên, Giản Bác lúc này nhìn sang Hạo Thiên và Y Linh Chỉ.Tổ sư gia vừa làm gì vậy?“Chàng liều lĩnh quá...”, Diệp Viên Viên đau lòng nói.“Không sao đâu!”Tần Ninh đáp: “Cảnh giới Thánh Vương có tuổi thọ gần hai mươi vạn năm, ta chỉ mới tiêu có bốn vạn năm mà thôi...”Bốn vạn năm tuổi thọ!Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi nghe vậy, sắc mặt càng thêm phức tạp.Tần Ninh nói thì nhẹ nhàng đấy, nhưng bốn vạn năm không phải con số nhỏ, mất đi thì dễ, muốn bù lại... càng khó hơn.“Ưm?”Mà sau đó, có một thanh âm yếu ớt vang lên.Chỉ thấy ngón tay của Hạo Thiên khẽ nhúc nhích, hai mắt từ từ mở ra, nhìn xung quanh, ánh mắt hoang mang.“Đây... là đâu...”Hạo Thiên lẩm bẩm.“Hạo sư huynh!”Giờ phút này, đám Giản Bác vội vàng ngồi xuống, thấy Hạo Thiên tỉnh lại thì đều vui đến phát khóc.

Bọn họ đã mất đi Đường Minh sư huynh, không thể lại mất đi Hạo Thiên và Y Linh Chỉ nữa!

“Giản Bác, Tấn Triết...”

Giờ phút này, Diệp Viên Viên đi ra, giữ chặt hai người, thấp giọng nói: “Tần Ninh đang cứu rồi...”

Nghe vậy, bọn họ đều nhìn Tần Ninh.

Dần dần, chỉ thấy hai bên tóc mai của Tần Ninh đang hơi trắng, thần sắc có vài phần mỏi mệt.

Thấy cảnh đó, tất cả đều sững sờ.

Có chuyện gì vậy?

Mà dần dần, Hạo Thiên và Y Linh Chỉ đang dần dần khôi phục lại, da thịt đang đầy đặn như cũ.

Sau khi làn da đã căng hơn, mái tóc của bọn họ cũng dần dần có sức sống trở lại, không còn như cây khô héo úa nữa.

Mà Tần Ninh thì vô cùng bất ổn, ngã ngồi xuống đất, thở hồng hộc.

“Tần Ninh”.

Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi vội vã đi lên nâng Tần Ninh.

“Được rồi!”

Tần Ninh lúc này hơi thở ra.

Thuật Đại Tác Mệnh lại được sử dụng!

Nhưng Tần Ninh đã không còn cách nào khác.

Được rồi?

Đám người Địch Nguyên, Giản Bác lúc này nhìn sang Hạo Thiên và Y Linh Chỉ.

Tổ sư gia vừa làm gì vậy?

“Chàng liều lĩnh quá...”, Diệp Viên Viên đau lòng nói.

“Không sao đâu!”

Tần Ninh đáp: “Cảnh giới Thánh Vương có tuổi thọ gần hai mươi vạn năm, ta chỉ mới tiêu có bốn vạn năm mà thôi...”

Bốn vạn năm tuổi thọ!

Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi nghe vậy, sắc mặt càng thêm phức tạp.

Tần Ninh nói thì nhẹ nhàng đấy, nhưng bốn vạn năm không phải con số nhỏ, mất đi thì dễ, muốn bù lại... càng khó hơn.

“Ưm?”

Mà sau đó, có một thanh âm yếu ớt vang lên.

Chỉ thấy ngón tay của Hạo Thiên khẽ nhúc nhích, hai mắt từ từ mở ra, nhìn xung quanh, ánh mắt hoang mang.

“Đây... là đâu...”

Hạo Thiên lẩm bẩm.

“Hạo sư huynh!”

Giờ phút này, đám Giản Bác vội vàng ngồi xuống, thấy Hạo Thiên tỉnh lại thì đều vui đến phát khóc.

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Bọn họ đã mất đi Đường Minh sư huynh, không thể lại mất đi Hạo Thiên và Y Linh Chỉ nữa!“Giản Bác, Tấn Triết...”Giờ phút này, Diệp Viên Viên đi ra, giữ chặt hai người, thấp giọng nói: “Tần Ninh đang cứu rồi...”Nghe vậy, bọn họ đều nhìn Tần Ninh.Dần dần, chỉ thấy hai bên tóc mai của Tần Ninh đang hơi trắng, thần sắc có vài phần mỏi mệt.Thấy cảnh đó, tất cả đều sững sờ.Có chuyện gì vậy?Mà dần dần, Hạo Thiên và Y Linh Chỉ đang dần dần khôi phục lại, da thịt đang đầy đặn như cũ.Sau khi làn da đã căng hơn, mái tóc của bọn họ cũng dần dần có sức sống trở lại, không còn như cây khô héo úa nữa.Mà Tần Ninh thì vô cùng bất ổn, ngã ngồi xuống đất, thở hồng hộc.“Tần Ninh”.Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi vội vã đi lên nâng Tần Ninh.“Được rồi!”Tần Ninh lúc này hơi thở ra.Thuật Đại Tác Mệnh lại được sử dụng!Nhưng Tần Ninh đã không còn cách nào khác.Được rồi?Đám người Địch Nguyên, Giản Bác lúc này nhìn sang Hạo Thiên và Y Linh Chỉ.Tổ sư gia vừa làm gì vậy?“Chàng liều lĩnh quá...”, Diệp Viên Viên đau lòng nói.“Không sao đâu!”Tần Ninh đáp: “Cảnh giới Thánh Vương có tuổi thọ gần hai mươi vạn năm, ta chỉ mới tiêu có bốn vạn năm mà thôi...”Bốn vạn năm tuổi thọ!Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi nghe vậy, sắc mặt càng thêm phức tạp.Tần Ninh nói thì nhẹ nhàng đấy, nhưng bốn vạn năm không phải con số nhỏ, mất đi thì dễ, muốn bù lại... càng khó hơn.“Ưm?”Mà sau đó, có một thanh âm yếu ớt vang lên.Chỉ thấy ngón tay của Hạo Thiên khẽ nhúc nhích, hai mắt từ từ mở ra, nhìn xung quanh, ánh mắt hoang mang.“Đây... là đâu...”Hạo Thiên lẩm bẩm.“Hạo sư huynh!”Giờ phút này, đám Giản Bác vội vàng ngồi xuống, thấy Hạo Thiên tỉnh lại thì đều vui đến phát khóc.

Chương 4750: Ngăn cản Tần Ninh lại?