“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…

Chương 4815: “Cái đó ngươi không quyết được”.  

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Mà Tần Ninh cùng hàng trăm thân ảnh sau khi biến mất khỏi tế đàn, ngay sau đó, xuất hiện trên mảnh đất xa lạ.“Đây…”Lúc này, nhìn xung quanh, trời đất biến đổi, một khoảng vắng lặng.Loại vắng lặng này khiến người ta có cảm giác đang ở thời hồng hoang.Mà lúc này, phóng mắt nhìn lại, vô số đài đá đều nhô lên trên mặt đất.Mỗi một đài đá đều cao tầm mười trượng, đường kính trăm trượng, rộng rãi hùng vĩ, kéo dài không dứt.Hơn nữa, bốn phía đài đá này đều khắc họa ra những ấn ký phức tạp, nhìn kỹ thì giống như thánh thú.“Đi!”Tần Ninh lúc này không ngừng bước, dẫn nhóm người trực tiếp xâm nhập.Mà không bao lâu sau, nhóm Thánh Hoàng của năm phương thánh cảnh cũng dẫn hơn hai trăm người xông vào.Thấy cảnh tượng trước mắt, võ giả năm phương kinh ngạc không nguôi.Một công trình kinh người như thế này là điều bọn họ chưa từng nghe, chưa từng thấy bao giờ.“Đuổi theo!”Tiếng ra lệnh vang lên, hơn trăm bóng người lần lượt xông lên...Vào giờ phút này, nhóm Hạo Thiên, Dương Thanh Vân, Diệp Viên Viên đều không hề biết Tần Ninh định làm gì, chỉ là Tần Ninh đi quá nhanh không chút ngưng nghỉ khiến bọ họ không có thời gian hỏi thăm.Ước chừng nửa ngày sau, hơn trăm người mới từ từ dừng lại.Lúc này, phóng mắt nhìn ra xa, không gian phía trước đang lấp lóe ánh sáng.Giống như là có một lớp tường chắn đang ở đây.Mà trước mặt tường lại có năm cột đá chọc trời đứng ngạo nghễ.Trên mỗi cột đá chọc trời lại khắc ghi lại những ấn ký mà con người không thể nào tìm hiểu.“Đây là...”Trong nháy mắt, mọi người kinh ngạc khôn xiết.Thủ đoạn như vậy thì phải do thần thánh phương nào làm ra đây chứ?“Nơi phong cấm Thánh Đế!”Tần Ninh chậm rãi nói: “Năm đó, năm vị Thánh Đế của năm phương thánh cảnh đã bị phong cấm ở đây”.Nghe vậy, đám người đều kinh hãi lui về sau mấy bước.“Còn sống hay đã chết vậy ạ?”, Thạch Cảm Đương thốt lên hỏi.“Đương nhiên là đã chết”.Tần Ninh nhìn cột đá chọc trời, nói tiếp: “Năm phương thánh cảnh lần này đến là vì mục tiêu này đây”.

Mà Tần Ninh cùng hàng trăm thân ảnh sau khi biến mất khỏi tế đàn, ngay sau đó, xuất hiện trên mảnh đất xa lạ.

“Đây…”

Lúc này, nhìn xung quanh, trời đất biến đổi, một khoảng vắng lặng.

Loại vắng lặng này khiến người ta có cảm giác đang ở thời hồng hoang.

Mà lúc này, phóng mắt nhìn lại, vô số đài đá đều nhô lên trên mặt đất.

Mỗi một đài đá đều cao tầm mười trượng, đường kính trăm trượng, rộng rãi hùng vĩ, kéo dài không dứt.

Hơn nữa, bốn phía đài đá này đều khắc họa ra những ấn ký phức tạp, nhìn kỹ thì giống như thánh thú.

“Đi!”

Tần Ninh lúc này không ngừng bước, dẫn nhóm người trực tiếp xâm nhập.

Mà không bao lâu sau, nhóm Thánh Hoàng của năm phương thánh cảnh cũng dẫn hơn hai trăm người xông vào.

Thấy cảnh tượng trước mắt, võ giả năm phương kinh ngạc không nguôi.

Một công trình kinh người như thế này là điều bọn họ chưa từng nghe, chưa từng thấy bao giờ.

“Đuổi theo!”

Tiếng ra lệnh vang lên, hơn trăm bóng người lần lượt xông lên...

Vào giờ phút này, nhóm Hạo Thiên, Dương Thanh Vân, Diệp Viên Viên đều không hề biết Tần Ninh định làm gì, chỉ là Tần Ninh đi quá nhanh không chút ngưng nghỉ khiến bọ họ không có thời gian hỏi thăm.

Ước chừng nửa ngày sau, hơn trăm người mới từ từ dừng lại.

Lúc này, phóng mắt nhìn ra xa, không gian phía trước đang lấp lóe ánh sáng.

Giống như là có một lớp tường chắn đang ở đây.

Mà trước mặt tường lại có năm cột đá chọc trời đứng ngạo nghễ.

Trên mỗi cột đá chọc trời lại khắc ghi lại những ấn ký mà con người không thể nào tìm hiểu.

“Đây là...”

Trong nháy mắt, mọi người kinh ngạc khôn xiết.

Thủ đoạn như vậy thì phải do thần thánh phương nào làm ra đây chứ?

“Nơi phong cấm Thánh Đế!”

Tần Ninh chậm rãi nói: “Năm đó, năm vị Thánh Đế của năm phương thánh cảnh đã bị phong cấm ở đây”.

Nghe vậy, đám người đều kinh hãi lui về sau mấy bước.

“Còn sống hay đã chết vậy ạ?”, Thạch Cảm Đương thốt lên hỏi.

“Đương nhiên là đã chết”.

Tần Ninh nhìn cột đá chọc trời, nói tiếp: “Năm phương thánh cảnh lần này đến là vì mục tiêu này đây”.

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Mà Tần Ninh cùng hàng trăm thân ảnh sau khi biến mất khỏi tế đàn, ngay sau đó, xuất hiện trên mảnh đất xa lạ.“Đây…”Lúc này, nhìn xung quanh, trời đất biến đổi, một khoảng vắng lặng.Loại vắng lặng này khiến người ta có cảm giác đang ở thời hồng hoang.Mà lúc này, phóng mắt nhìn lại, vô số đài đá đều nhô lên trên mặt đất.Mỗi một đài đá đều cao tầm mười trượng, đường kính trăm trượng, rộng rãi hùng vĩ, kéo dài không dứt.Hơn nữa, bốn phía đài đá này đều khắc họa ra những ấn ký phức tạp, nhìn kỹ thì giống như thánh thú.“Đi!”Tần Ninh lúc này không ngừng bước, dẫn nhóm người trực tiếp xâm nhập.Mà không bao lâu sau, nhóm Thánh Hoàng của năm phương thánh cảnh cũng dẫn hơn hai trăm người xông vào.Thấy cảnh tượng trước mắt, võ giả năm phương kinh ngạc không nguôi.Một công trình kinh người như thế này là điều bọn họ chưa từng nghe, chưa từng thấy bao giờ.“Đuổi theo!”Tiếng ra lệnh vang lên, hơn trăm bóng người lần lượt xông lên...Vào giờ phút này, nhóm Hạo Thiên, Dương Thanh Vân, Diệp Viên Viên đều không hề biết Tần Ninh định làm gì, chỉ là Tần Ninh đi quá nhanh không chút ngưng nghỉ khiến bọ họ không có thời gian hỏi thăm.Ước chừng nửa ngày sau, hơn trăm người mới từ từ dừng lại.Lúc này, phóng mắt nhìn ra xa, không gian phía trước đang lấp lóe ánh sáng.Giống như là có một lớp tường chắn đang ở đây.Mà trước mặt tường lại có năm cột đá chọc trời đứng ngạo nghễ.Trên mỗi cột đá chọc trời lại khắc ghi lại những ấn ký mà con người không thể nào tìm hiểu.“Đây là...”Trong nháy mắt, mọi người kinh ngạc khôn xiết.Thủ đoạn như vậy thì phải do thần thánh phương nào làm ra đây chứ?“Nơi phong cấm Thánh Đế!”Tần Ninh chậm rãi nói: “Năm đó, năm vị Thánh Đế của năm phương thánh cảnh đã bị phong cấm ở đây”.Nghe vậy, đám người đều kinh hãi lui về sau mấy bước.“Còn sống hay đã chết vậy ạ?”, Thạch Cảm Đương thốt lên hỏi.“Đương nhiên là đã chết”.Tần Ninh nhìn cột đá chọc trời, nói tiếp: “Năm phương thánh cảnh lần này đến là vì mục tiêu này đây”.

Chương 4815: “Cái đó ngươi không quyết được”.