“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…
Chương 4854:
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… "Cút!"Tần Ninh nhắm mắt nghỉ ngơi."Đừng nóng giận nha, anh bạn, vừa rồi ta cũng vì quá sốt ruột, ta bị Ma tộc ép buộc đi vào chỗ này rồi không ra được, không có ai nói chuyện cùng...""Cút!""Cái tên này, làm sao lại dễ ghi hận như vậy chứ? Không phải chỉ là một cái tát thôi sao, ngươi đánh lại là được!""Cút!"Ôn Hiến Chi lẩm bẩm đứng dậy."Ngươi bảo ta cút ta phải cút sao, vậy không phải ta sẽ mất hết mặt mũi à?"Ôn Hiến Chi nhìn điện miếu trước mặt, nói: "Điện miếu này rất kỳ quái, nếu ngươi đã không đi xem thì ta sẽ đi xem một chút!"Tần Ninh dứt khoát nhắm mắt nghỉ ngơi, căn bản không thèm để ý đến Ôn Hiến Chi.Lúc này, Ôn Hiến Chi bước từng bước vào trong ngôi đền.Ngôi đền này chỉ có sảnh chính.Bấy giờ, trong sảnh chính chỉ có một pho tượng duy nhất đứng sừng sững ở nơi đó.Ôn Hiến Chi nhìn thấy pho tượng kia liền nói khẽ: “Vị này chẳng phải là lão tổ của thế gia Linh Vũ, Linh Vũ Vân Tiêu sao, năm xưa, tuy rằng lão già kia đã đạt tới cảnh giới Thánh Đế nhưng vẫn bị sư tôn của ta đánh bại!”Ôn Hiến Chi vừa nói xong liền bước tới gần pho tượng kia, hắn ta tiếp tục lẩm bẩm một mình: “Tại sao ta lại không biết pho tượng này xuất hiện từ khi nào nhỉ”.Tần Ninh lựa một vị trí ở cách xa sảnh chính khoảng trăm mét và ngồi xuống, hắn không nói gì cả.Ôn Hiến Chi cũng không để ý tới hắn.Nhưng chính vào lúc tay của Ôn Hiến Chi chạm nhẹ vào bức tượng thì bỗng nhiên có một lực hấp dẫn vô cùng khó hiểu tràn ra một cách bất ngờ.Mặt Ôn Hiến Chi biến sắc, thân hình hắn ta vội vàng lui về phía sau.Bên trong bức tượng này ẩn chứa một nguồn sức mạnh trời đất vô cùng đặc biệt.Nhưng mà bây giờ, dù có muốn lui về phía sau đi chăng nữa thì cũng chẳng còn kịp nữa rồi.Ầm…Tần Ninh cách nơi này khá xa, hắn chỉ nghe được một tiếng ầm, và tiếng thét thảm thiết của Ôn Hiến Chi, sau đó, tất cả bỗng chìm vào tĩnh lặng.Tần Ninh từ từ đứng dậy, hắn nhìn về phía ngôi đền kia.Ôn Hiến bị hút về phía pho tượng, đầu chúc xuống đất, cả người bị chổng ngược lên.“Ngu xuẩn!”Tần Ninh chửi thầm một câu rồi sau đó, hắn vội vàng đứng dậy.
"Cút!"
Tần Ninh nhắm mắt nghỉ ngơi.
"Đừng nóng giận nha, anh bạn, vừa rồi ta cũng vì quá sốt ruột, ta bị Ma tộc ép buộc đi vào chỗ này rồi không ra được, không có ai nói chuyện cùng..."
"Cút!"
"Cái tên này, làm sao lại dễ ghi hận như vậy chứ? Không phải chỉ là một cái tát thôi sao, ngươi đánh lại là được!"
"Cút!"
Ôn Hiến Chi lẩm bẩm đứng dậy.
"Ngươi bảo ta cút ta phải cút sao, vậy không phải ta sẽ mất hết mặt mũi à?"
Ôn Hiến Chi nhìn điện miếu trước mặt, nói: "Điện miếu này rất kỳ quái, nếu ngươi đã không đi xem thì ta sẽ đi xem một chút!"
Tần Ninh dứt khoát nhắm mắt nghỉ ngơi, căn bản không thèm để ý đến Ôn Hiến Chi.
Lúc này, Ôn Hiến Chi bước từng bước vào trong ngôi đền.
Ngôi đền này chỉ có sảnh chính.
Bấy giờ, trong sảnh chính chỉ có một pho tượng duy nhất đứng sừng sững ở nơi đó.
Ôn Hiến Chi nhìn thấy pho tượng kia liền nói khẽ: “Vị này chẳng phải là lão tổ của thế gia Linh Vũ, Linh Vũ Vân Tiêu sao, năm xưa, tuy rằng lão già kia đã đạt tới cảnh giới Thánh Đế nhưng vẫn bị sư tôn của ta đánh bại!”
Ôn Hiến Chi vừa nói xong liền bước tới gần pho tượng kia, hắn ta tiếp tục lẩm bẩm một mình: “Tại sao ta lại không biết pho tượng này xuất hiện từ khi nào nhỉ”.
Tần Ninh lựa một vị trí ở cách xa sảnh chính khoảng trăm mét và ngồi xuống, hắn không nói gì cả.
Ôn Hiến Chi cũng không để ý tới hắn.
Nhưng chính vào lúc tay của Ôn Hiến Chi chạm nhẹ vào bức tượng thì bỗng nhiên có một lực hấp dẫn vô cùng khó hiểu tràn ra một cách bất ngờ.
Mặt Ôn Hiến Chi biến sắc, thân hình hắn ta vội vàng lui về phía sau.
Bên trong bức tượng này ẩn chứa một nguồn sức mạnh trời đất vô cùng đặc biệt.
Nhưng mà bây giờ, dù có muốn lui về phía sau đi chăng nữa thì cũng chẳng còn kịp nữa rồi.
Ầm…
Tần Ninh cách nơi này khá xa, hắn chỉ nghe được một tiếng ầm, và tiếng thét thảm thiết của Ôn Hiến Chi, sau đó, tất cả bỗng chìm vào tĩnh lặng.
Tần Ninh từ từ đứng dậy, hắn nhìn về phía ngôi đền kia.
Ôn Hiến bị hút về phía pho tượng, đầu chúc xuống đất, cả người bị chổng ngược lên.
“Ngu xuẩn!”
Tần Ninh chửi thầm một câu rồi sau đó, hắn vội vàng đứng dậy.
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… "Cút!"Tần Ninh nhắm mắt nghỉ ngơi."Đừng nóng giận nha, anh bạn, vừa rồi ta cũng vì quá sốt ruột, ta bị Ma tộc ép buộc đi vào chỗ này rồi không ra được, không có ai nói chuyện cùng...""Cút!""Cái tên này, làm sao lại dễ ghi hận như vậy chứ? Không phải chỉ là một cái tát thôi sao, ngươi đánh lại là được!""Cút!"Ôn Hiến Chi lẩm bẩm đứng dậy."Ngươi bảo ta cút ta phải cút sao, vậy không phải ta sẽ mất hết mặt mũi à?"Ôn Hiến Chi nhìn điện miếu trước mặt, nói: "Điện miếu này rất kỳ quái, nếu ngươi đã không đi xem thì ta sẽ đi xem một chút!"Tần Ninh dứt khoát nhắm mắt nghỉ ngơi, căn bản không thèm để ý đến Ôn Hiến Chi.Lúc này, Ôn Hiến Chi bước từng bước vào trong ngôi đền.Ngôi đền này chỉ có sảnh chính.Bấy giờ, trong sảnh chính chỉ có một pho tượng duy nhất đứng sừng sững ở nơi đó.Ôn Hiến Chi nhìn thấy pho tượng kia liền nói khẽ: “Vị này chẳng phải là lão tổ của thế gia Linh Vũ, Linh Vũ Vân Tiêu sao, năm xưa, tuy rằng lão già kia đã đạt tới cảnh giới Thánh Đế nhưng vẫn bị sư tôn của ta đánh bại!”Ôn Hiến Chi vừa nói xong liền bước tới gần pho tượng kia, hắn ta tiếp tục lẩm bẩm một mình: “Tại sao ta lại không biết pho tượng này xuất hiện từ khi nào nhỉ”.Tần Ninh lựa một vị trí ở cách xa sảnh chính khoảng trăm mét và ngồi xuống, hắn không nói gì cả.Ôn Hiến Chi cũng không để ý tới hắn.Nhưng chính vào lúc tay của Ôn Hiến Chi chạm nhẹ vào bức tượng thì bỗng nhiên có một lực hấp dẫn vô cùng khó hiểu tràn ra một cách bất ngờ.Mặt Ôn Hiến Chi biến sắc, thân hình hắn ta vội vàng lui về phía sau.Bên trong bức tượng này ẩn chứa một nguồn sức mạnh trời đất vô cùng đặc biệt.Nhưng mà bây giờ, dù có muốn lui về phía sau đi chăng nữa thì cũng chẳng còn kịp nữa rồi.Ầm…Tần Ninh cách nơi này khá xa, hắn chỉ nghe được một tiếng ầm, và tiếng thét thảm thiết của Ôn Hiến Chi, sau đó, tất cả bỗng chìm vào tĩnh lặng.Tần Ninh từ từ đứng dậy, hắn nhìn về phía ngôi đền kia.Ôn Hiến bị hút về phía pho tượng, đầu chúc xuống đất, cả người bị chổng ngược lên.“Ngu xuẩn!”Tần Ninh chửi thầm một câu rồi sau đó, hắn vội vàng đứng dậy.