“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…

Chương 4879: "Sư phụ, lạ quá...  

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Diệp Chi Vấn bình tĩnh nói: "Bốn vị thấy sao? Đêm dài lắm mộng không tốt đâu".Bốn bóng người hư ảo trở nên chân thật hơn một chút, họ từ từ lên tiếng: "Được!"Uỳnh...Khoảnh khắc ấy, đất trời rung chuyển dữ dội."Các ngươi tự bảo vệ bản thân đi!"Năm vị Thánh Đế vừa nghe vậy thì hoảng hốt.Tự bảo vệ bản thân?Họ có cảnh giới Thánh Đế cơ mà, cho dù bốn vị trưởng tộc muốn làm gì Tần Ninh thì cũng đâu đến nỗi có mỗi việc tự vệ họ cũng làm không được?Bành...Tiếng nổ tung trầm thấp vang lên.Năm dấu ấn lớn lơ lửng trước người Tần Ninh trong nháy mắt lan tỏa khí tức mênh mông vô bờ, bốn chữ Thiên Địa Huyền Hoàng lao thẳng về phía bốn vị trưởng tộc.Còn chữ Nhất thì lơ lửng trên đầu họ."Thiên Địa Huyền Hoàng Nhất!"Diệp Chi Vấn chậm rãi khen: "Không hổ là ngươi"."Có điều hôm nay đã quyết định giết ngươi thì ta nhất quyết không cho ngươi cơ hội sống sót nào".Sau khi y dứt câu, khí thế trong cơ thể bốn trưởng tộc bùng nổ.Ở bốn phía.Bốn cột sáng thình lình dâng cao.Tần Ninh nhìn bốn góc ấy, nét mặt bỗng nhiên thay đổi, lộ vẻ hoảng sợ.Thấy biểu hiện này của hắn, tâm trạng Ôn Hiến Chi và Phệ Thiên Giảo đều trở nên nặng nề.Đến Tần Ninh khi thấy cảnh này cũng biến sắc, có thể tưởng tượng được bốn người kia đang làm cái gì."Thiên La Tàn Nguyệt!"Tần Ninh nhìn về phía Viêm Đế. Nơi đó có một mảnh vụn bất quy tắc chỉ còn một nửa đang tỏa ra ánh trăng thuần khiết soi sáng cho thiên đại, vô cùng thánh khiết."Nguyệt Chi Tàn Phiến của Hạ Tam Thiên, tộc Viêm Ma lấy được cả cái này à?"Diệp Chi Vấn cười nói: "Tần công tử quả là có kiến thức sâu rộng. Hạ Tam Thiên là một nơi mặt trời và mặt trăng cùng tồn tại, mặt trời chủ dương, mặt trăng chủ âm. Năm đó tộc Viêm Ma tiến vào Hạ Tam Thiên, trải qua chặng đường dài, chết vài Thánh Đế mới lấy được Nguyệt Chi Tàn Phiến này đấy!"Tần Ninh lại nhìn sang Dạ Đế. Hắn thấy một cái cây khô héo đang lơ lửng ở nơi đó."Xem thường các ngươi quá rồi".Hắn thì thào: "Khô Linh Thánh Thụ trăm vạn năm!""Còn của Huyết Đế chắc là Vạn Mẫu Sáp Huyết được luyện chế từ máu ở đầu quả tim của Thánh Đế nhỉ?"Của Mị Đế giống như là... khí táng nguyên... trong Địa Hạch..."Tần Ninh nhìn thấy bốn thứ đồ kỳ lạ kia thì nét mặt từ từ trở nên nghiêm trọng.

Diệp Chi Vấn bình tĩnh nói: "Bốn vị thấy sao? Đêm dài lắm mộng không tốt đâu".

Bốn bóng người hư ảo trở nên chân thật hơn một chút, họ từ từ lên tiếng: "Được!"

Uỳnh...

Khoảnh khắc ấy, đất trời rung chuyển dữ dội.

"Các ngươi tự bảo vệ bản thân đi!"

Năm vị Thánh Đế vừa nghe vậy thì hoảng hốt.

Tự bảo vệ bản thân?

Họ có cảnh giới Thánh Đế cơ mà, cho dù bốn vị trưởng tộc muốn làm gì Tần Ninh thì cũng đâu đến nỗi có mỗi việc tự vệ họ cũng làm không được?

Bành...

Tiếng nổ tung trầm thấp vang lên.

Năm dấu ấn lớn lơ lửng trước người Tần Ninh trong nháy mắt lan tỏa khí tức mênh mông vô bờ, bốn chữ Thiên Địa Huyền Hoàng lao thẳng về phía bốn vị trưởng tộc.

Còn chữ Nhất thì lơ lửng trên đầu họ.

"Thiên Địa Huyền Hoàng Nhất!"

Diệp Chi Vấn chậm rãi khen: "Không hổ là ngươi".

"Có điều hôm nay đã quyết định giết ngươi thì ta nhất quyết không cho ngươi cơ hội sống sót nào".

Sau khi y dứt câu, khí thế trong cơ thể bốn trưởng tộc bùng nổ.

Ở bốn phía.

Bốn cột sáng thình lình dâng cao.

Tần Ninh nhìn bốn góc ấy, nét mặt bỗng nhiên thay đổi, lộ vẻ hoảng sợ.

Thấy biểu hiện này của hắn, tâm trạng Ôn Hiến Chi và Phệ Thiên Giảo đều trở nên nặng nề.

Đến Tần Ninh khi thấy cảnh này cũng biến sắc, có thể tưởng tượng được bốn người kia đang làm cái gì.

"Thiên La Tàn Nguyệt!"

Tần Ninh nhìn về phía Viêm Đế. Nơi đó có một mảnh vụn bất quy tắc chỉ còn một nửa đang tỏa ra ánh trăng thuần khiết soi sáng cho thiên đại, vô cùng thánh khiết.

"Nguyệt Chi Tàn Phiến của Hạ Tam Thiên, tộc Viêm Ma lấy được cả cái này à?"

Diệp Chi Vấn cười nói: "Tần công tử quả là có kiến thức sâu rộng. Hạ Tam Thiên là một nơi mặt trời và mặt trăng cùng tồn tại, mặt trời chủ dương, mặt trăng chủ âm. Năm đó tộc Viêm Ma tiến vào Hạ Tam Thiên, trải qua chặng đường dài, chết vài Thánh Đế mới lấy được Nguyệt Chi Tàn Phiến này đấy!"

Tần Ninh lại nhìn sang Dạ Đế. Hắn thấy một cái cây khô héo đang lơ lửng ở nơi đó.

"Xem thường các ngươi quá rồi".

Hắn thì thào: "Khô Linh Thánh Thụ trăm vạn năm!"

"Còn của Huyết Đế chắc là Vạn Mẫu Sáp Huyết được luyện chế từ máu ở đầu quả tim của Thánh Đế nhỉ?

"Của Mị Đế giống như là... khí táng nguyên... trong Địa Hạch..."

Tần Ninh nhìn thấy bốn thứ đồ kỳ lạ kia thì nét mặt từ từ trở nên nghiêm trọng.

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Diệp Chi Vấn bình tĩnh nói: "Bốn vị thấy sao? Đêm dài lắm mộng không tốt đâu".Bốn bóng người hư ảo trở nên chân thật hơn một chút, họ từ từ lên tiếng: "Được!"Uỳnh...Khoảnh khắc ấy, đất trời rung chuyển dữ dội."Các ngươi tự bảo vệ bản thân đi!"Năm vị Thánh Đế vừa nghe vậy thì hoảng hốt.Tự bảo vệ bản thân?Họ có cảnh giới Thánh Đế cơ mà, cho dù bốn vị trưởng tộc muốn làm gì Tần Ninh thì cũng đâu đến nỗi có mỗi việc tự vệ họ cũng làm không được?Bành...Tiếng nổ tung trầm thấp vang lên.Năm dấu ấn lớn lơ lửng trước người Tần Ninh trong nháy mắt lan tỏa khí tức mênh mông vô bờ, bốn chữ Thiên Địa Huyền Hoàng lao thẳng về phía bốn vị trưởng tộc.Còn chữ Nhất thì lơ lửng trên đầu họ."Thiên Địa Huyền Hoàng Nhất!"Diệp Chi Vấn chậm rãi khen: "Không hổ là ngươi"."Có điều hôm nay đã quyết định giết ngươi thì ta nhất quyết không cho ngươi cơ hội sống sót nào".Sau khi y dứt câu, khí thế trong cơ thể bốn trưởng tộc bùng nổ.Ở bốn phía.Bốn cột sáng thình lình dâng cao.Tần Ninh nhìn bốn góc ấy, nét mặt bỗng nhiên thay đổi, lộ vẻ hoảng sợ.Thấy biểu hiện này của hắn, tâm trạng Ôn Hiến Chi và Phệ Thiên Giảo đều trở nên nặng nề.Đến Tần Ninh khi thấy cảnh này cũng biến sắc, có thể tưởng tượng được bốn người kia đang làm cái gì."Thiên La Tàn Nguyệt!"Tần Ninh nhìn về phía Viêm Đế. Nơi đó có một mảnh vụn bất quy tắc chỉ còn một nửa đang tỏa ra ánh trăng thuần khiết soi sáng cho thiên đại, vô cùng thánh khiết."Nguyệt Chi Tàn Phiến của Hạ Tam Thiên, tộc Viêm Ma lấy được cả cái này à?"Diệp Chi Vấn cười nói: "Tần công tử quả là có kiến thức sâu rộng. Hạ Tam Thiên là một nơi mặt trời và mặt trăng cùng tồn tại, mặt trời chủ dương, mặt trăng chủ âm. Năm đó tộc Viêm Ma tiến vào Hạ Tam Thiên, trải qua chặng đường dài, chết vài Thánh Đế mới lấy được Nguyệt Chi Tàn Phiến này đấy!"Tần Ninh lại nhìn sang Dạ Đế. Hắn thấy một cái cây khô héo đang lơ lửng ở nơi đó."Xem thường các ngươi quá rồi".Hắn thì thào: "Khô Linh Thánh Thụ trăm vạn năm!""Còn của Huyết Đế chắc là Vạn Mẫu Sáp Huyết được luyện chế từ máu ở đầu quả tim của Thánh Đế nhỉ?"Của Mị Đế giống như là... khí táng nguyên... trong Địa Hạch..."Tần Ninh nhìn thấy bốn thứ đồ kỳ lạ kia thì nét mặt từ từ trở nên nghiêm trọng.

Chương 4879: "Sư phụ, lạ quá...