“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…
Chương 4904: Quỷ mới biết được!
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Ngay sau đó, Ôn Hiến Chi lập tức nhét một viên vào trong miệng nhai nhai.“Mùi vị không tồi…”Tần Ninh không còn gì để nói.“Phệ Thiên Giảo và ngươi đều đã tỉnh lại, hắn ta lại vẫn không tỉnh, không nên như thế…”Tần Ninh nhìn Phong Vô Tình vẫn hôn mê như trước, có chút kinh ngạc nói.Hẳn là Phong Vô Tình đã là cảnh giới Thánh Tôn, thậm chí là Thánh đế, theo đạo lý, hắn ta phải khôi phục nhanh hơn so với bọn họ mới phải.Nửa tháng tiếp theo, hai người Tần Ninh và Ôn Hiến Chi bắt đầu chậm rãi khôi phục thương thế, mà Ôn Hiến Chi dù sao cũng là cảnh giới Thánh Tôn, khôi phục nhanh hơn rất nhiều so với Tần Ninh.Nhưng cho dù là như vậy, thầy trò hai người vẫn là người tàn phế như trước.Trong khoảng thời gian này, Phệ Thiên Giảo ở cùng một chỗ với Giang Tiểu Tiểu, tự do thoải mái, vui vẻ đến mức quên trời quên đất, dường như cũng quên luôn việc nó còn có một chủ nhân.Đối với việc này, Tần Ninh cũng không để ý.Hắn đang chờ Phong Vô Tình tỉnh lại, hỏi rõ một số việc.Lại thêm nửa tháng trôi qua, rốt cuộc thì Phong Vô Tình cũng tỉnh lại.Chỉ là, sau khi tỉnh lại, chuyện đầu tiên Phong Vô Tình làm không phải là chú ý đến vết thương của mình, mà là…“Kiếm của ta đâu?”Đây là câu đầu tiên Phong Vô Tình mở miệng nói.“Ở đây này!”Tần Ninh đưa cho Phong Vô Tình một thanh trường kiếm.“Thánh khí không tồi, không bị mất đâu”, Tần Ninh mỉm cười nói.“Đây là của đại nhân ban cho ta, ta không dám làm mất”, Phong Vô Tình cực kỳ quý trọng.Đại nhân!Hẳn là Lý Huyền Đạo!Thật ra Phong Vô Tình không bị mất trí nhớ, nhưng thương thế còn nghiêm trọng hơn so với Tần Ninh lúc trước, khi nói chuyện cũng thở hổn hển.“Ngươi từng nói, Diệp Nam Hiên của thánh vực Đại Võ khiêu chiến Lý Huyền Đạo của thánh vực Thiên Kiếm các ngươi?”Tần Ninh dò hỏi: “Vậy hẳn là ngươi có chút hiểu biết về thánh vực Đại Võ, Diệp Nam Hiên không có mặt, thánh vực Đại Võ do ai quản lý?”Phong Vô Tình nghe được câu này thì nghẹn một hồi lâu mới nói: “Hẳn là Diệp Bắc Phong!”“Trong Võ Môn của thánh vực Đại Võ có chín vị Đường chủ, ngoại trừ sáu vị trí do sáu vị lão tổ của sáu gia tộc lớn đảm nhiệm thì ba vị trí còn lại chính là của đệ đệ Diệp Nam Hiên, Diệp Bắc Phong và hai người Liễu Vạn Quân cùng Tuyết Phi Yến”.“Những năm gần đây, Diệp Nam Hiên không ít lần đi khiêu chiến người khác, mỗi lần đều là Diệp Bắc Phong thay mặt quản lý Võ Môn”.Tần Ninh nghe vậy thì gật gật đầu.Diệp Bắc Phong…
Ngay sau đó, Ôn Hiến Chi lập tức nhét một viên vào trong miệng nhai nhai.
“Mùi vị không tồi…”
Tần Ninh không còn gì để nói.
“Phệ Thiên Giảo và ngươi đều đã tỉnh lại, hắn ta lại vẫn không tỉnh, không nên như thế…”
Tần Ninh nhìn Phong Vô Tình vẫn hôn mê như trước, có chút kinh ngạc nói.
Hẳn là Phong Vô Tình đã là cảnh giới Thánh Tôn, thậm chí là Thánh đế, theo đạo lý, hắn ta phải khôi phục nhanh hơn so với bọn họ mới phải.
Nửa tháng tiếp theo, hai người Tần Ninh và Ôn Hiến Chi bắt đầu chậm rãi khôi phục thương thế, mà Ôn Hiến Chi dù sao cũng là cảnh giới Thánh Tôn, khôi phục nhanh hơn rất nhiều so với Tần Ninh.
Nhưng cho dù là như vậy, thầy trò hai người vẫn là người tàn phế như trước.
Trong khoảng thời gian này, Phệ Thiên Giảo ở cùng một chỗ với Giang Tiểu Tiểu, tự do thoải mái, vui vẻ đến mức quên trời quên đất, dường như cũng quên luôn việc nó còn có một chủ nhân.
Đối với việc này, Tần Ninh cũng không để ý.
Hắn đang chờ Phong Vô Tình tỉnh lại, hỏi rõ một số việc.
Lại thêm nửa tháng trôi qua, rốt cuộc thì Phong Vô Tình cũng tỉnh lại.
Chỉ là, sau khi tỉnh lại, chuyện đầu tiên Phong Vô Tình làm không phải là chú ý đến vết thương của mình, mà là…
“Kiếm của ta đâu?”
Đây là câu đầu tiên Phong Vô Tình mở miệng nói.
“Ở đây này!”
Tần Ninh đưa cho Phong Vô Tình một thanh trường kiếm.
“Thánh khí không tồi, không bị mất đâu”, Tần Ninh mỉm cười nói.
“Đây là của đại nhân ban cho ta, ta không dám làm mất”, Phong Vô Tình cực kỳ quý trọng.
Đại nhân!
Hẳn là Lý Huyền Đạo!
Thật ra Phong Vô Tình không bị mất trí nhớ, nhưng thương thế còn nghiêm trọng hơn so với Tần Ninh lúc trước, khi nói chuyện cũng thở hổn hển.
“Ngươi từng nói, Diệp Nam Hiên của thánh vực Đại Võ khiêu chiến Lý Huyền Đạo của thánh vực Thiên Kiếm các ngươi?”
Tần Ninh dò hỏi: “Vậy hẳn là ngươi có chút hiểu biết về thánh vực Đại Võ, Diệp Nam Hiên không có mặt, thánh vực Đại Võ do ai quản lý?”
Phong Vô Tình nghe được câu này thì nghẹn một hồi lâu mới nói: “Hẳn là Diệp Bắc Phong!”
“Trong Võ Môn của thánh vực Đại Võ có chín vị Đường chủ, ngoại trừ sáu vị trí do sáu vị lão tổ của sáu gia tộc lớn đảm nhiệm thì ba vị trí còn lại chính là của đệ đệ Diệp Nam Hiên, Diệp Bắc Phong và hai người Liễu Vạn Quân cùng Tuyết Phi Yến”.
“Những năm gần đây, Diệp Nam Hiên không ít lần đi khiêu chiến người khác, mỗi lần đều là Diệp Bắc Phong thay mặt quản lý Võ Môn”.
Tần Ninh nghe vậy thì gật gật đầu.
Diệp Bắc Phong…
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Ngay sau đó, Ôn Hiến Chi lập tức nhét một viên vào trong miệng nhai nhai.“Mùi vị không tồi…”Tần Ninh không còn gì để nói.“Phệ Thiên Giảo và ngươi đều đã tỉnh lại, hắn ta lại vẫn không tỉnh, không nên như thế…”Tần Ninh nhìn Phong Vô Tình vẫn hôn mê như trước, có chút kinh ngạc nói.Hẳn là Phong Vô Tình đã là cảnh giới Thánh Tôn, thậm chí là Thánh đế, theo đạo lý, hắn ta phải khôi phục nhanh hơn so với bọn họ mới phải.Nửa tháng tiếp theo, hai người Tần Ninh và Ôn Hiến Chi bắt đầu chậm rãi khôi phục thương thế, mà Ôn Hiến Chi dù sao cũng là cảnh giới Thánh Tôn, khôi phục nhanh hơn rất nhiều so với Tần Ninh.Nhưng cho dù là như vậy, thầy trò hai người vẫn là người tàn phế như trước.Trong khoảng thời gian này, Phệ Thiên Giảo ở cùng một chỗ với Giang Tiểu Tiểu, tự do thoải mái, vui vẻ đến mức quên trời quên đất, dường như cũng quên luôn việc nó còn có một chủ nhân.Đối với việc này, Tần Ninh cũng không để ý.Hắn đang chờ Phong Vô Tình tỉnh lại, hỏi rõ một số việc.Lại thêm nửa tháng trôi qua, rốt cuộc thì Phong Vô Tình cũng tỉnh lại.Chỉ là, sau khi tỉnh lại, chuyện đầu tiên Phong Vô Tình làm không phải là chú ý đến vết thương của mình, mà là…“Kiếm của ta đâu?”Đây là câu đầu tiên Phong Vô Tình mở miệng nói.“Ở đây này!”Tần Ninh đưa cho Phong Vô Tình một thanh trường kiếm.“Thánh khí không tồi, không bị mất đâu”, Tần Ninh mỉm cười nói.“Đây là của đại nhân ban cho ta, ta không dám làm mất”, Phong Vô Tình cực kỳ quý trọng.Đại nhân!Hẳn là Lý Huyền Đạo!Thật ra Phong Vô Tình không bị mất trí nhớ, nhưng thương thế còn nghiêm trọng hơn so với Tần Ninh lúc trước, khi nói chuyện cũng thở hổn hển.“Ngươi từng nói, Diệp Nam Hiên của thánh vực Đại Võ khiêu chiến Lý Huyền Đạo của thánh vực Thiên Kiếm các ngươi?”Tần Ninh dò hỏi: “Vậy hẳn là ngươi có chút hiểu biết về thánh vực Đại Võ, Diệp Nam Hiên không có mặt, thánh vực Đại Võ do ai quản lý?”Phong Vô Tình nghe được câu này thì nghẹn một hồi lâu mới nói: “Hẳn là Diệp Bắc Phong!”“Trong Võ Môn của thánh vực Đại Võ có chín vị Đường chủ, ngoại trừ sáu vị trí do sáu vị lão tổ của sáu gia tộc lớn đảm nhiệm thì ba vị trí còn lại chính là của đệ đệ Diệp Nam Hiên, Diệp Bắc Phong và hai người Liễu Vạn Quân cùng Tuyết Phi Yến”.“Những năm gần đây, Diệp Nam Hiên không ít lần đi khiêu chiến người khác, mỗi lần đều là Diệp Bắc Phong thay mặt quản lý Võ Môn”.Tần Ninh nghe vậy thì gật gật đầu.Diệp Bắc Phong…