“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…
Chương 4913: Sao có thể như vậy!
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… “Tần công tử có vẻ rất hiểu về đại nhân nhà ta?”Phong Vô Tình lại truyền âm nói: “Dường như Tần công tử không hề e ngại gì uy danh của đại nhân nhà ta”.“E ngại à...”Tần Ninh do dự một lúc rồi đáp: “Nếu là e ngại thì cũng là Lý Huyền Đạo e ngại ta chứ”.“Kiếm này là Thánh Kiếm Phong Tình, bên trong có phong cấm thánh văn, là phong cấm do Thanh Vân Kiếm Đế năm đó để lại, có tổng cộng chín mươi chín kiếm khí. Thực ra hồi đó Thanh Vân Kiếm Đế để lại kiếm cho Lý Huyền Đạo là vì để sau này Lý Huyền Đạo mạnh lên thì có thể lĩnh ngộ được chín mươi chín loại kiếm ý bên trong chín mươi chín kiếm khí đó”.“Xem ra hiện nay Lý Huyền Đạo đã hoàn toàn lĩnh ngộ được, truyền kiếm này lại cho ngươi, và để lại một kiếm khí cho ngươi, nhưng ta lại lỡ dùng nó...”“Khiếm khí này với kẻ mạnh thì là lĩnh ngộ, nhưng với kẻ yếu thì hoàn toàn là chém giết”.Phong Vô Tình nghe vậy thì kinh ngạc vô cùng.Sao Tần Ninh lại biết?Phong Vô Tình hỏi: “Sao Tần công tử lại biết những điều này?”“Ặc...”Câu hỏi này thành ra là làm khó Tần Ninh.Nói cho Phong Vô Tình biết hắn chính là Thanh Vân Kiếm Đế, sư tôn của Lý Huyền Đạo?Phong Vô Tình chắc chắn không tin.Hắn cũng chẳng có gì để khiến Phong Vô Tình tin tưởng.“Lúc ngươi hôn mê thì ta đã quan sát kiếm này và vô tình phát hiện...”Phong Vô Tình nghe vậy thì càng kinh ngạc hơn.“Kiếm thuật của Tần công tử chỉ e đã đạt đến cấp bậc hóa cảnh rồi”.Phong Vô Tình cảm thán.Đây là câu hắn ta nói ra từ tận đáy lòng.Kiếm thuật của Tần Ninh đúng là vô cùng kinh diễm.Cũng không phải kinh ngạc vì uy lực mạnh mẽ khi Tần Ninh vung kiếm kia ra, mà là vì... Tần Ninh đủ khả năng phát hiện ra kiếm khí bên trong Thánh Kiếm Phong Tình.Đến hắn ta còn chưa phát hiện được mà Tần Ninh đã thấy rồi, đây cũng đủ để hiểu rằng kiếm thuật của Tần Ninh cao hơn hắn ta.Lúc này, mười mấy người gia tăng tốc độ.Đi ra ngoài vườn hoa đào, trước mắt là một dãy núi...Mà cùng lúc đó, ở một bên khác.Thủ lĩnh đạo tặc của Thất Đại Đạo thành Giang Nguyên ở cảnh giới cửu hiền bỗng nhiên mất mạng khiến sáu thủ lĩnh khác sợ mất mật.Sáu người dẫn theo mấy chục người chạy thục mạng.
“Tần công tử có vẻ rất hiểu về đại nhân nhà ta?”
Phong Vô Tình lại truyền âm nói: “Dường như Tần công tử không hề e ngại gì uy danh của đại nhân nhà ta”.
“E ngại à...”
Tần Ninh do dự một lúc rồi đáp: “Nếu là e ngại thì cũng là Lý Huyền Đạo e ngại ta chứ”.
“Kiếm này là Thánh Kiếm Phong Tình, bên trong có phong cấm thánh văn, là phong cấm do Thanh Vân Kiếm Đế năm đó để lại, có tổng cộng chín mươi chín kiếm khí. Thực ra hồi đó Thanh Vân Kiếm Đế để lại kiếm cho Lý Huyền Đạo là vì để sau này Lý Huyền Đạo mạnh lên thì có thể lĩnh ngộ được chín mươi chín loại kiếm ý bên trong chín mươi chín kiếm khí đó”.
“Xem ra hiện nay Lý Huyền Đạo đã hoàn toàn lĩnh ngộ được, truyền kiếm này lại cho ngươi, và để lại một kiếm khí cho ngươi, nhưng ta lại lỡ dùng nó...”
“Khiếm khí này với kẻ mạnh thì là lĩnh ngộ, nhưng với kẻ yếu thì hoàn toàn là chém giết”.
Phong Vô Tình nghe vậy thì kinh ngạc vô cùng.
Sao Tần Ninh lại biết?
Phong Vô Tình hỏi: “Sao Tần công tử lại biết những điều này?”
“Ặc...”
Câu hỏi này thành ra là làm khó Tần Ninh.
Nói cho Phong Vô Tình biết hắn chính là Thanh Vân Kiếm Đế, sư tôn của Lý Huyền Đạo?
Phong Vô Tình chắc chắn không tin.
Hắn cũng chẳng có gì để khiến Phong Vô Tình tin tưởng.
“Lúc ngươi hôn mê thì ta đã quan sát kiếm này và vô tình phát hiện...”
Phong Vô Tình nghe vậy thì càng kinh ngạc hơn.
“Kiếm thuật của Tần công tử chỉ e đã đạt đến cấp bậc hóa cảnh rồi”.
Phong Vô Tình cảm thán.
Đây là câu hắn ta nói ra từ tận đáy lòng.
Kiếm thuật của Tần Ninh đúng là vô cùng kinh diễm.
Cũng không phải kinh ngạc vì uy lực mạnh mẽ khi Tần Ninh vung kiếm kia ra, mà là vì... Tần Ninh đủ khả năng phát hiện ra kiếm khí bên trong Thánh Kiếm Phong Tình.
Đến hắn ta còn chưa phát hiện được mà Tần Ninh đã thấy rồi, đây cũng đủ để hiểu rằng kiếm thuật của Tần Ninh cao hơn hắn ta.
Lúc này, mười mấy người gia tăng tốc độ.
Đi ra ngoài vườn hoa đào, trước mắt là một dãy núi...
Mà cùng lúc đó, ở một bên khác.
Thủ lĩnh đạo tặc của Thất Đại Đạo thành Giang Nguyên ở cảnh giới cửu hiền bỗng nhiên mất mạng khiến sáu thủ lĩnh khác sợ mất mật.
Sáu người dẫn theo mấy chục người chạy thục mạng.
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… “Tần công tử có vẻ rất hiểu về đại nhân nhà ta?”Phong Vô Tình lại truyền âm nói: “Dường như Tần công tử không hề e ngại gì uy danh của đại nhân nhà ta”.“E ngại à...”Tần Ninh do dự một lúc rồi đáp: “Nếu là e ngại thì cũng là Lý Huyền Đạo e ngại ta chứ”.“Kiếm này là Thánh Kiếm Phong Tình, bên trong có phong cấm thánh văn, là phong cấm do Thanh Vân Kiếm Đế năm đó để lại, có tổng cộng chín mươi chín kiếm khí. Thực ra hồi đó Thanh Vân Kiếm Đế để lại kiếm cho Lý Huyền Đạo là vì để sau này Lý Huyền Đạo mạnh lên thì có thể lĩnh ngộ được chín mươi chín loại kiếm ý bên trong chín mươi chín kiếm khí đó”.“Xem ra hiện nay Lý Huyền Đạo đã hoàn toàn lĩnh ngộ được, truyền kiếm này lại cho ngươi, và để lại một kiếm khí cho ngươi, nhưng ta lại lỡ dùng nó...”“Khiếm khí này với kẻ mạnh thì là lĩnh ngộ, nhưng với kẻ yếu thì hoàn toàn là chém giết”.Phong Vô Tình nghe vậy thì kinh ngạc vô cùng.Sao Tần Ninh lại biết?Phong Vô Tình hỏi: “Sao Tần công tử lại biết những điều này?”“Ặc...”Câu hỏi này thành ra là làm khó Tần Ninh.Nói cho Phong Vô Tình biết hắn chính là Thanh Vân Kiếm Đế, sư tôn của Lý Huyền Đạo?Phong Vô Tình chắc chắn không tin.Hắn cũng chẳng có gì để khiến Phong Vô Tình tin tưởng.“Lúc ngươi hôn mê thì ta đã quan sát kiếm này và vô tình phát hiện...”Phong Vô Tình nghe vậy thì càng kinh ngạc hơn.“Kiếm thuật của Tần công tử chỉ e đã đạt đến cấp bậc hóa cảnh rồi”.Phong Vô Tình cảm thán.Đây là câu hắn ta nói ra từ tận đáy lòng.Kiếm thuật của Tần Ninh đúng là vô cùng kinh diễm.Cũng không phải kinh ngạc vì uy lực mạnh mẽ khi Tần Ninh vung kiếm kia ra, mà là vì... Tần Ninh đủ khả năng phát hiện ra kiếm khí bên trong Thánh Kiếm Phong Tình.Đến hắn ta còn chưa phát hiện được mà Tần Ninh đã thấy rồi, đây cũng đủ để hiểu rằng kiếm thuật của Tần Ninh cao hơn hắn ta.Lúc này, mười mấy người gia tăng tốc độ.Đi ra ngoài vườn hoa đào, trước mắt là một dãy núi...Mà cùng lúc đó, ở một bên khác.Thủ lĩnh đạo tặc của Thất Đại Đạo thành Giang Nguyên ở cảnh giới cửu hiền bỗng nhiên mất mạng khiến sáu thủ lĩnh khác sợ mất mật.Sáu người dẫn theo mấy chục người chạy thục mạng.