“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…
Chương 4931: "Nhất là tên nhóc ngươi".
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… "Có phải khoác lác hay không, cứ nhìn sau lưng các ngươi là biết"."Thôi đi, muốn lừa chúng ta? Không có cửa đâu!"Lúc này sắc mặt Lý Cù toàn vẻ châm chọc.Cũng không nhìn xem lúc nào rồi mà tên khốn này còn muốn lừa bọn họ?Thật sự là ngu xuẩn.Vù vù...Chỉ là giờ phút này tiếng gió vun vút vang lên, Lý Cù cảm giác phía sau lưng như có một trận gió lớn ùa tới.Lý Cù chậm rãi xoay người lại, nhìn thấy cái bóng trước mặt thì lập tức giật mình.Cơ thể khổng lồ, hai mắt đỏ ngầu cùng với bộ lông dung nham bao trùm lên người kia khiến người ta phải sợ hãi.Sắc mặt Lý Cù biến đổi, đang định rời đi.Sơn Dung Tiêu Thố lại trực tiếp vỗ chân xuống.Ầm...Núi đá vỡ vụn, Lý Cù phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch, xương cốt toàn thân đều vỡ vụn.Đám người còn lại thấy cảnh này lập tức sợ hãi trợn tròn mắt.Tại sao có thể như vậy!Đây là thánh thú gì?Bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy.Tần Ninh dẫn mấy người lùi vào phía trong sơn cốc, ánh mắt nhìn về phía Lý Cù, lạnh lùng nói: "Nếu đã không nói thì các ngươi cứ chết đi".Sơn Dung Tiêu Thố khổng lồ gào thét, trong những tiếng ầm ầm vang lên, mấy chục bóng người lần lượt bị đánh bay, thân thể nổ tung ra.Thấy cảnh này, sắc mặt của tất cả mọi người đều trắng bệch.Tại sao có thể như vậy?Đám người Giang Y Lâm, Giang Y Y, Giang Tiểu Tiểu cũng trợn mắt há hốc mồm.Tần Ninh chậm rãi nói: "Thứ mà chúng ta bôi lên trên người sẽ không để Sơn Dung Tiêu Thố sinh ra bất kỳ địch ý nào với chúng ta, thế nhưng bọn họ... lại không có... Tới gần hang ổ của Sơn Dung Tiêu Thố, nó không giết bọn họ mới là kỳ quái".Nhìn thấy từng bóng người lần lượt mất mạng, cơn giận trong lòng bọn Giang Y Lâm đều được giải phóng."Đám khốn kiếp đó đều đáng chết!"Giang Y Lâm oán hận nói."Các ngươi..."Lý Cù chỉ còn lại một hơi, lập tức xòe bàn tay ra, đứt quãng nói gì đó."Đi chết đi!"
"Có phải khoác lác hay không, cứ nhìn sau lưng các ngươi là biết".
"Thôi đi, muốn lừa chúng ta? Không có cửa đâu!"
Lúc này sắc mặt Lý Cù toàn vẻ châm chọc.
Cũng không nhìn xem lúc nào rồi mà tên khốn này còn muốn lừa bọn họ?
Thật sự là ngu xuẩn.
Vù vù...
Chỉ là giờ phút này tiếng gió vun vút vang lên, Lý Cù cảm giác phía sau lưng như có một trận gió lớn ùa tới.
Lý Cù chậm rãi xoay người lại, nhìn thấy cái bóng trước mặt thì lập tức giật mình.
Cơ thể khổng lồ, hai mắt đỏ ngầu cùng với bộ lông dung nham bao trùm lên người kia khiến người ta phải sợ hãi.
Sắc mặt Lý Cù biến đổi, đang định rời đi.
Sơn Dung Tiêu Thố lại trực tiếp vỗ chân xuống.
Ầm...
Núi đá vỡ vụn, Lý Cù phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch, xương cốt toàn thân đều vỡ vụn.
Đám người còn lại thấy cảnh này lập tức sợ hãi trợn tròn mắt.
Tại sao có thể như vậy!
Đây là thánh thú gì?
Bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy.
Tần Ninh dẫn mấy người lùi vào phía trong sơn cốc, ánh mắt nhìn về phía Lý Cù, lạnh lùng nói: "Nếu đã không nói thì các ngươi cứ chết đi".
Sơn Dung Tiêu Thố khổng lồ gào thét, trong những tiếng ầm ầm vang lên, mấy chục bóng người lần lượt bị đánh bay, thân thể nổ tung ra.
Thấy cảnh này, sắc mặt của tất cả mọi người đều trắng bệch.
Tại sao có thể như vậy?
Đám người Giang Y Lâm, Giang Y Y, Giang Tiểu Tiểu cũng trợn mắt há hốc mồm.
Tần Ninh chậm rãi nói: "Thứ mà chúng ta bôi lên trên người sẽ không để Sơn Dung Tiêu Thố sinh ra bất kỳ địch ý nào với chúng ta, thế nhưng bọn họ... lại không có... Tới gần hang ổ của Sơn Dung Tiêu Thố, nó không giết bọn họ mới là kỳ quái".
Nhìn thấy từng bóng người lần lượt mất mạng, cơn giận trong lòng bọn Giang Y Lâm đều được giải phóng.
"Đám khốn kiếp đó đều đáng chết!"
Giang Y Lâm oán hận nói.
"Các ngươi..."
Lý Cù chỉ còn lại một hơi, lập tức xòe bàn tay ra, đứt quãng nói gì đó.
"Đi chết đi!"
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… "Có phải khoác lác hay không, cứ nhìn sau lưng các ngươi là biết"."Thôi đi, muốn lừa chúng ta? Không có cửa đâu!"Lúc này sắc mặt Lý Cù toàn vẻ châm chọc.Cũng không nhìn xem lúc nào rồi mà tên khốn này còn muốn lừa bọn họ?Thật sự là ngu xuẩn.Vù vù...Chỉ là giờ phút này tiếng gió vun vút vang lên, Lý Cù cảm giác phía sau lưng như có một trận gió lớn ùa tới.Lý Cù chậm rãi xoay người lại, nhìn thấy cái bóng trước mặt thì lập tức giật mình.Cơ thể khổng lồ, hai mắt đỏ ngầu cùng với bộ lông dung nham bao trùm lên người kia khiến người ta phải sợ hãi.Sắc mặt Lý Cù biến đổi, đang định rời đi.Sơn Dung Tiêu Thố lại trực tiếp vỗ chân xuống.Ầm...Núi đá vỡ vụn, Lý Cù phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch, xương cốt toàn thân đều vỡ vụn.Đám người còn lại thấy cảnh này lập tức sợ hãi trợn tròn mắt.Tại sao có thể như vậy!Đây là thánh thú gì?Bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy.Tần Ninh dẫn mấy người lùi vào phía trong sơn cốc, ánh mắt nhìn về phía Lý Cù, lạnh lùng nói: "Nếu đã không nói thì các ngươi cứ chết đi".Sơn Dung Tiêu Thố khổng lồ gào thét, trong những tiếng ầm ầm vang lên, mấy chục bóng người lần lượt bị đánh bay, thân thể nổ tung ra.Thấy cảnh này, sắc mặt của tất cả mọi người đều trắng bệch.Tại sao có thể như vậy?Đám người Giang Y Lâm, Giang Y Y, Giang Tiểu Tiểu cũng trợn mắt há hốc mồm.Tần Ninh chậm rãi nói: "Thứ mà chúng ta bôi lên trên người sẽ không để Sơn Dung Tiêu Thố sinh ra bất kỳ địch ý nào với chúng ta, thế nhưng bọn họ... lại không có... Tới gần hang ổ của Sơn Dung Tiêu Thố, nó không giết bọn họ mới là kỳ quái".Nhìn thấy từng bóng người lần lượt mất mạng, cơn giận trong lòng bọn Giang Y Lâm đều được giải phóng."Đám khốn kiếp đó đều đáng chết!"Giang Y Lâm oán hận nói."Các ngươi..."Lý Cù chỉ còn lại một hơi, lập tức xòe bàn tay ra, đứt quãng nói gì đó."Đi chết đi!"