“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…

Chương 4965: "Hãy tin tưởng mình".

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Giang Bách cùng Giang Hòe lúc này sao có thể nhịn nổi khi bị Tần Ninh sỉ nhục như vậy.Bọn họ lần lượt bước ra.Lúc này, Tiên Hàm định mạnh mẽ đi ra nhưng lại không bước chân nổi.Nếu đi lên thì hắn ta sẽ bị đánh thành đầu heo mất.Tần Ninh lúc này kéo Tiên Hàm lên, nói nhỏ với hắn ta vài câu. Dần dần, sắc mặt Tiên Hàm mang theo mấy phần thoải mái, cuối cùng nhìn Tần Ninh, vỗ ngực nói: “Đại ca yên tâm, đệ biết rồi”.Lúc này, Tiên Hàm bước ra, đi lên võ trường, nhìn Giang Bách và Giang Hòe.“Chỉ là hai tên Tiểu Thánh Vương mà thôi, Tiên Hàm ta sao phải sợ các ngươi chứ”.Lúc này, Tiên Hàm giống như biến thành người khác vậy.Mà Giang Bách và Giang Hòe lại càng không hiểu, nhưng lúc này cũng không dám khinh thường mà cẩn thận nhìn Tần Ninh và Tiên Hàm.Tần Ninh đi ra, nhìn đám người, nói: “Nếu là so tài thì đương nhiên phải có thắng có thua”.“Nếu Tiên Hàm thua, tự sát tạ tội”.“Nếu hai người các ngươi thua, ta cũng không cần mạng của các ngươi làm gì, chỉ cần đi quanh võ trường hô ‘Ta là phế vật’ ba trăm lần là được”.Vào giờ phút này, đám đệ tử Giang gia đều giận dữ nhìn Tần Ninh.Cái tên này quá ngông cuồng!Nghĩ mình là ai chứ?Thật sự cho là Tiên Hàm sẽ thắng chắc?“Giang Bách, đánh cho tên này đến mức mẹ đẻ cũng không nhận ra hắn ta đi”.“Đúng, không thể để cho người ngoài khinh thường Giang gia chúng ta”.“Chính xác!”Lúc này, đám đệ tử Giang gia phẫn nộ nói.Giang Bách và Giang Hòe cũng nhận được sự cổ vũ, nhìn Tần Ninh, hừ nói: “Được!”“Nhưng đến lúc thua thì đừng có lươn lẹo”.“Chúng ta cũng không muốn Giang Hàm chết, chỉ cần thua thì sau này cách xa Giang gia ra rồi tự rút lui khỏi Giang gia là được!”Tần Ninh liếc nhìn Giang Ngạo Tuyết, người này có dung mạo xinh đẹp động lòng người, là mỹ nữ số một, nhưng không biết tính cách thế nào.Nếu muốn ở bên cạnh Tiên Hàm thì không phải dựa vào việc Giang gia có đồng ý hay không, mà phải xem Tần Ninh hắn có chịu hay không.Năm đó, Tiên Hàm bị Thiên Ngoại Tiên coi như kẻ phế vật mà bỏ đi, Tần Ninh hắn chính là người đã chăm sóc Tiên Hàm từ lúc miệng còn hôi sữa đến lớn.Như huynh đệ, lại càng như cha.

Giang Bách cùng Giang Hòe lúc này sao có thể nhịn nổi khi bị Tần Ninh sỉ nhục như vậy.

Bọn họ lần lượt bước ra.

Lúc này, Tiên Hàm định mạnh mẽ đi ra nhưng lại không bước chân nổi.

Nếu đi lên thì hắn ta sẽ bị đánh thành đầu heo mất.

Tần Ninh lúc này kéo Tiên Hàm lên, nói nhỏ với hắn ta vài câu. Dần dần, sắc mặt Tiên Hàm mang theo mấy phần thoải mái, cuối cùng nhìn Tần Ninh, vỗ ngực nói: “Đại ca yên tâm, đệ biết rồi”.

Lúc này, Tiên Hàm bước ra, đi lên võ trường, nhìn Giang Bách và Giang Hòe.

“Chỉ là hai tên Tiểu Thánh Vương mà thôi, Tiên Hàm ta sao phải sợ các ngươi chứ”.

Lúc này, Tiên Hàm giống như biến thành người khác vậy.

Mà Giang Bách và Giang Hòe lại càng không hiểu, nhưng lúc này cũng không dám khinh thường mà cẩn thận nhìn Tần Ninh và Tiên Hàm.

Tần Ninh đi ra, nhìn đám người, nói: “Nếu là so tài thì đương nhiên phải có thắng có thua”.

“Nếu Tiên Hàm thua, tự sát tạ tội”.

“Nếu hai người các ngươi thua, ta cũng không cần mạng của các ngươi làm gì, chỉ cần đi quanh võ trường hô ‘Ta là phế vật’ ba trăm lần là được”.

Vào giờ phút này, đám đệ tử Giang gia đều giận dữ nhìn Tần Ninh.

Cái tên này quá ngông cuồng!

Nghĩ mình là ai chứ?

Thật sự cho là Tiên Hàm sẽ thắng chắc?

“Giang Bách, đánh cho tên này đến mức mẹ đẻ cũng không nhận ra hắn ta đi”.

“Đúng, không thể để cho người ngoài khinh thường Giang gia chúng ta”.

“Chính xác!”

Lúc này, đám đệ tử Giang gia phẫn nộ nói.

Giang Bách và Giang Hòe cũng nhận được sự cổ vũ, nhìn Tần Ninh, hừ nói: “Được!”

“Nhưng đến lúc thua thì đừng có lươn lẹo”.

“Chúng ta cũng không muốn Giang Hàm chết, chỉ cần thua thì sau này cách xa Giang gia ra rồi tự rút lui khỏi Giang gia là được!”

Tần Ninh liếc nhìn Giang Ngạo Tuyết, người này có dung mạo xinh đẹp động lòng người, là mỹ nữ số một, nhưng không biết tính cách thế nào.

Nếu muốn ở bên cạnh Tiên Hàm thì không phải dựa vào việc Giang gia có đồng ý hay không, mà phải xem Tần Ninh hắn có chịu hay không.

Năm đó, Tiên Hàm bị Thiên Ngoại Tiên coi như kẻ phế vật mà bỏ đi, Tần Ninh hắn chính là người đã chăm sóc Tiên Hàm từ lúc miệng còn hôi sữa đến lớn.

Như huynh đệ, lại càng như cha.

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Giang Bách cùng Giang Hòe lúc này sao có thể nhịn nổi khi bị Tần Ninh sỉ nhục như vậy.Bọn họ lần lượt bước ra.Lúc này, Tiên Hàm định mạnh mẽ đi ra nhưng lại không bước chân nổi.Nếu đi lên thì hắn ta sẽ bị đánh thành đầu heo mất.Tần Ninh lúc này kéo Tiên Hàm lên, nói nhỏ với hắn ta vài câu. Dần dần, sắc mặt Tiên Hàm mang theo mấy phần thoải mái, cuối cùng nhìn Tần Ninh, vỗ ngực nói: “Đại ca yên tâm, đệ biết rồi”.Lúc này, Tiên Hàm bước ra, đi lên võ trường, nhìn Giang Bách và Giang Hòe.“Chỉ là hai tên Tiểu Thánh Vương mà thôi, Tiên Hàm ta sao phải sợ các ngươi chứ”.Lúc này, Tiên Hàm giống như biến thành người khác vậy.Mà Giang Bách và Giang Hòe lại càng không hiểu, nhưng lúc này cũng không dám khinh thường mà cẩn thận nhìn Tần Ninh và Tiên Hàm.Tần Ninh đi ra, nhìn đám người, nói: “Nếu là so tài thì đương nhiên phải có thắng có thua”.“Nếu Tiên Hàm thua, tự sát tạ tội”.“Nếu hai người các ngươi thua, ta cũng không cần mạng của các ngươi làm gì, chỉ cần đi quanh võ trường hô ‘Ta là phế vật’ ba trăm lần là được”.Vào giờ phút này, đám đệ tử Giang gia đều giận dữ nhìn Tần Ninh.Cái tên này quá ngông cuồng!Nghĩ mình là ai chứ?Thật sự cho là Tiên Hàm sẽ thắng chắc?“Giang Bách, đánh cho tên này đến mức mẹ đẻ cũng không nhận ra hắn ta đi”.“Đúng, không thể để cho người ngoài khinh thường Giang gia chúng ta”.“Chính xác!”Lúc này, đám đệ tử Giang gia phẫn nộ nói.Giang Bách và Giang Hòe cũng nhận được sự cổ vũ, nhìn Tần Ninh, hừ nói: “Được!”“Nhưng đến lúc thua thì đừng có lươn lẹo”.“Chúng ta cũng không muốn Giang Hàm chết, chỉ cần thua thì sau này cách xa Giang gia ra rồi tự rút lui khỏi Giang gia là được!”Tần Ninh liếc nhìn Giang Ngạo Tuyết, người này có dung mạo xinh đẹp động lòng người, là mỹ nữ số một, nhưng không biết tính cách thế nào.Nếu muốn ở bên cạnh Tiên Hàm thì không phải dựa vào việc Giang gia có đồng ý hay không, mà phải xem Tần Ninh hắn có chịu hay không.Năm đó, Tiên Hàm bị Thiên Ngoại Tiên coi như kẻ phế vật mà bỏ đi, Tần Ninh hắn chính là người đã chăm sóc Tiên Hàm từ lúc miệng còn hôi sữa đến lớn.Như huynh đệ, lại càng như cha.

Chương 4965: "Hãy tin tưởng mình".