“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…

Chương 4970: Cuối cùng thì ánh mắt dừng lên người Tần Ninh.

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Nhưng Tần Ninh vẫn không buông tha, khiến ông ta cảm thấy Tần Ninh không tôn trọng Giang gia.Nghe vậy, thần sắc Tần Ninh mang theo vài phần lạnh nhạt, không thèm để trong lòng.Nếu không gặp Tiên Hàm ở đây thì hắn cũng chẳng buồn quan tâm.Tần Ninh nhìn Giang Tử An, từ từ nói: “Việc cứu tiểu thư Y Y và tiểu thư Tiểu Tiểu thực ra cũng là tự cứu bản thân ta, ta cũng không thấy có gì cần Giang gia các ngươi cảm kích”.“Nhưng huynh đệ của ta bị ngời khác chèn ép, ta không chịu được, đương nhiên phải ra tay dạy dỗ một phen”.“Nếu Giang Tam gia cảm thấy tại hạ làm không đúng thì có thể nói rõ ra, tại hạ cũng chỉ ở nhờ chứ không ở lại đây lâu dài!”Tiên Hàm nghe vậy thì kéo áo Tần Ninh, ho khan một cái.Tần Ninh lập tức hiểu ý, nhìn Giang Tử An, đổi giọng nói: “Ta thu hồi lại lời vừa mới nói, nói không chừng ta có thể ở lại Giang gia thêm mấy ngày nữa”.Nghe vậy, tất cả đều trợn mắt há mồm.Tần Ninh này nói câu sau vả câu trước bôm bốp.Hắn nghĩ hắn là ai vậy?Muốn ở bao lâu cũng được?Mà giờ khắc này, một đội người ở phía trước cũng chạy đến, nhìn nhóm tiểu bối Giang gia đang tụ tập đông đảo ở nơi đây.“Còn tập trung ở đây làm cái gì?”Người cầm đầu là một ông già tóc hoa râm.Ông già mặc áo bào xanh, thân hình cao lớn, nhìn có vài phần không giận mà uy.Lúc này, đệ tử Giang gia ở đây đều tái mặt, quỳ lạy trên mặt đất.“Bái kiến lão tổ!”“Bái kiến lão tổ!”Cho dù là Giang Tử An, lúc này cũng phải quỳ rạp trên đất, thần thái kính cẩn nghe theo.“Đứng dậy cả đi!”Ông già đứng đầu xua tay, tùy ý nói: “Đừng chạy lung tung nữa, lần này là tuyển chọn Giang gia, tam đường chủ đích thân tới đây, các ngươi đừng làm Giang gia xấu hổ”.Tất cả mọi người đều chưa dám đứng dậy.Ông già lúc này nhìn về bốn người.Tần Ninh, Phong Vô Tình, Ôn Hiến Chi và Tiên Hàm.

Nhưng Tần Ninh vẫn không buông tha, khiến ông ta cảm thấy Tần Ninh không tôn trọng Giang gia.

Nghe vậy, thần sắc Tần Ninh mang theo vài phần lạnh nhạt, không thèm để trong lòng.

Nếu không gặp Tiên Hàm ở đây thì hắn cũng chẳng buồn quan tâm.

Tần Ninh nhìn Giang Tử An, từ từ nói: “Việc cứu tiểu thư Y Y và tiểu thư Tiểu Tiểu thực ra cũng là tự cứu bản thân ta, ta cũng không thấy có gì cần Giang gia các ngươi cảm kích”.

“Nhưng huynh đệ của ta bị ngời khác chèn ép, ta không chịu được, đương nhiên phải ra tay dạy dỗ một phen”.

“Nếu Giang Tam gia cảm thấy tại hạ làm không đúng thì có thể nói rõ ra, tại hạ cũng chỉ ở nhờ chứ không ở lại đây lâu dài!”

Tiên Hàm nghe vậy thì kéo áo Tần Ninh, ho khan một cái.

Tần Ninh lập tức hiểu ý, nhìn Giang Tử An, đổi giọng nói: “Ta thu hồi lại lời vừa mới nói, nói không chừng ta có thể ở lại Giang gia thêm mấy ngày nữa”.

Nghe vậy, tất cả đều trợn mắt há mồm.

Tần Ninh này nói câu sau vả câu trước bôm bốp.

Hắn nghĩ hắn là ai vậy?

Muốn ở bao lâu cũng được?

Mà giờ khắc này, một đội người ở phía trước cũng chạy đến, nhìn nhóm tiểu bối Giang gia đang tụ tập đông đảo ở nơi đây.

“Còn tập trung ở đây làm cái gì?”

Người cầm đầu là một ông già tóc hoa râm.

Ông già mặc áo bào xanh, thân hình cao lớn, nhìn có vài phần không giận mà uy.

Lúc này, đệ tử Giang gia ở đây đều tái mặt, quỳ lạy trên mặt đất.

“Bái kiến lão tổ!”

“Bái kiến lão tổ!”

Cho dù là Giang Tử An, lúc này cũng phải quỳ rạp trên đất, thần thái kính cẩn nghe theo.

“Đứng dậy cả đi!”

Ông già đứng đầu xua tay, tùy ý nói: “Đừng chạy lung tung nữa, lần này là tuyển chọn Giang gia, tam đường chủ đích thân tới đây, các ngươi đừng làm Giang gia xấu hổ”.

Tất cả mọi người đều chưa dám đứng dậy.

Ông già lúc này nhìn về bốn người.

Tần Ninh, Phong Vô Tình, Ôn Hiến Chi và Tiên Hàm.

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Nhưng Tần Ninh vẫn không buông tha, khiến ông ta cảm thấy Tần Ninh không tôn trọng Giang gia.Nghe vậy, thần sắc Tần Ninh mang theo vài phần lạnh nhạt, không thèm để trong lòng.Nếu không gặp Tiên Hàm ở đây thì hắn cũng chẳng buồn quan tâm.Tần Ninh nhìn Giang Tử An, từ từ nói: “Việc cứu tiểu thư Y Y và tiểu thư Tiểu Tiểu thực ra cũng là tự cứu bản thân ta, ta cũng không thấy có gì cần Giang gia các ngươi cảm kích”.“Nhưng huynh đệ của ta bị ngời khác chèn ép, ta không chịu được, đương nhiên phải ra tay dạy dỗ một phen”.“Nếu Giang Tam gia cảm thấy tại hạ làm không đúng thì có thể nói rõ ra, tại hạ cũng chỉ ở nhờ chứ không ở lại đây lâu dài!”Tiên Hàm nghe vậy thì kéo áo Tần Ninh, ho khan một cái.Tần Ninh lập tức hiểu ý, nhìn Giang Tử An, đổi giọng nói: “Ta thu hồi lại lời vừa mới nói, nói không chừng ta có thể ở lại Giang gia thêm mấy ngày nữa”.Nghe vậy, tất cả đều trợn mắt há mồm.Tần Ninh này nói câu sau vả câu trước bôm bốp.Hắn nghĩ hắn là ai vậy?Muốn ở bao lâu cũng được?Mà giờ khắc này, một đội người ở phía trước cũng chạy đến, nhìn nhóm tiểu bối Giang gia đang tụ tập đông đảo ở nơi đây.“Còn tập trung ở đây làm cái gì?”Người cầm đầu là một ông già tóc hoa râm.Ông già mặc áo bào xanh, thân hình cao lớn, nhìn có vài phần không giận mà uy.Lúc này, đệ tử Giang gia ở đây đều tái mặt, quỳ lạy trên mặt đất.“Bái kiến lão tổ!”“Bái kiến lão tổ!”Cho dù là Giang Tử An, lúc này cũng phải quỳ rạp trên đất, thần thái kính cẩn nghe theo.“Đứng dậy cả đi!”Ông già đứng đầu xua tay, tùy ý nói: “Đừng chạy lung tung nữa, lần này là tuyển chọn Giang gia, tam đường chủ đích thân tới đây, các ngươi đừng làm Giang gia xấu hổ”.Tất cả mọi người đều chưa dám đứng dậy.Ông già lúc này nhìn về bốn người.Tần Ninh, Phong Vô Tình, Ôn Hiến Chi và Tiên Hàm.

Chương 4970: Cuối cùng thì ánh mắt dừng lên người Tần Ninh.