“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…

Chương 5017: Nghĩ như thế nào cũng thấy kinh khủng.

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Chỉ là giờ phút này, Giang Ngạo Tuyết lại bước ra, khí tức phun trào.Cho dù như thế nào, tóm lại phải thử một lần.Đánh bại e ngại trong lòng mới có thể bước ra bước tiếp theo!Sau đó Giang Y Y cũng gật đầu đi ra.Tần Ninh không nói nhiều nữa, hắn nắm bàn tay lại.Một viên đá lập tức bay ra.Nện vào trên lưng Thiết Bối Tích Dịch kia, phát ra một tiếng bịch.Thiết Bối Tích Dịch mơ hồ ngẩng đầu lên.Đôi mắt to như vạc nước kia hơi mở ra, làm cho người ta phải sợ hãi.Mặc kệ, giết!Giang Ngạo Tuyết và Giang Y Y một trái một phải, trong nháy mắt lao thẳng về hướng hai mắt Thiết Bối Tích Dịch.Chọc mù chúng, hai người mới có thể dễ dàng hành động hơn.Ầm...Một tiếng vang kịch liệt truyền ra.Trong chớp mắt, hai người đều lui ra phía sau.Chỉ thấy Thiết Bối Tích Dịch nhắm cặp mắt lại, một đao một kiếm hai người phát ra tia lửa, hai mí mắt của Thiết Bối Tích Dịch lại giống như sắt thép ngăn cản đòn tấn công."Đáng chết!"Hai người đều gầm lên một tiếng.Thế nhưng hiển nhiên Thiết Bối Tích Dịch đã bị hai người tấn công chọc giận, cái đuôi vung cao tạo ra một cơn gió lốc.Nếu bị cái đuôi này đập trúng, gần như sẽ biến thành thịt nát.Hai bóng người nhanh chóng rút lui.Thiết Bối Tích Dịch ngạc nhiên nhìn hai người, ngay sau đó cơ thể dài trăm trượng giật giật.Giờ phút này, ba người Tần Ninh, Tiên Hàm, Giang Tiểu Tiểu đã đứng trên một đỉnh núi cách hơn mười dặm phía xa để quan sát hai người chiến đấu.Tần Ninh thản nhiên: "Tốc độ không đủ, lực phản ứng tạm được, thế nhưng lực ra tay lại hơi kém..."Tiên Hàm nghe thấy lời này thì cười nói: "Ca, không phải ngươi đang yêu cầu quá cao sao?""Nói nhảm!"Tần Ninh nhìn về phía Tiên Hàm, nói: "Nếu không yêu cầu cao thì làm sao có thể địch nổi những người kia? Đám thanh niên thiên tài trong thánh vực Đại Võ cũng không yếu như vậy, cho dù thế nào Giang Ngạo Tuyết cũng mới vào cảnh giới Thánh Vương cửu hiền, sức mạnh không đủ, đương nhiên là phải bỏ nhiều công sức vào lực bộc phát thánh quyết rồi!""Hơn hai mươi ngày tiếp theo, cứ luyện tập như vậy đi!"Hắn vừa dứt lời, Tiên Hàm lập tức cúi mặt: "Vậy không phải sẽ mệt chết sao?"

Chỉ là giờ phút này, Giang Ngạo Tuyết lại bước ra, khí tức phun trào.

Cho dù như thế nào, tóm lại phải thử một lần.

Đánh bại e ngại trong lòng mới có thể bước ra bước tiếp theo!

Sau đó Giang Y Y cũng gật đầu đi ra.

Tần Ninh không nói nhiều nữa, hắn nắm bàn tay lại.

Một viên đá lập tức bay ra.

Nện vào trên lưng Thiết Bối Tích Dịch kia, phát ra một tiếng bịch.

Thiết Bối Tích Dịch mơ hồ ngẩng đầu lên.

Đôi mắt to như vạc nước kia hơi mở ra, làm cho người ta phải sợ hãi.

Mặc kệ, giết!

Giang Ngạo Tuyết và Giang Y Y một trái một phải, trong nháy mắt lao thẳng về hướng hai mắt Thiết Bối Tích Dịch.

Chọc mù chúng, hai người mới có thể dễ dàng hành động hơn.

Ầm...

Một tiếng vang kịch liệt truyền ra.

Trong chớp mắt, hai người đều lui ra phía sau.

Chỉ thấy Thiết Bối Tích Dịch nhắm cặp mắt lại, một đao một kiếm hai người phát ra tia lửa, hai mí mắt của Thiết Bối Tích Dịch lại giống như sắt thép ngăn cản đòn tấn công.

"Đáng chết!"

Hai người đều gầm lên một tiếng.

Thế nhưng hiển nhiên Thiết Bối Tích Dịch đã bị hai người tấn công chọc giận, cái đuôi vung cao tạo ra một cơn gió lốc.

Nếu bị cái đuôi này đập trúng, gần như sẽ biến thành thịt nát.

Hai bóng người nhanh chóng rút lui.

Thiết Bối Tích Dịch ngạc nhiên nhìn hai người, ngay sau đó cơ thể dài trăm trượng giật giật.

Giờ phút này, ba người Tần Ninh, Tiên Hàm, Giang Tiểu Tiểu đã đứng trên một đỉnh núi cách hơn mười dặm phía xa để quan sát hai người chiến đấu.

Tần Ninh thản nhiên: "Tốc độ không đủ, lực phản ứng tạm được, thế nhưng lực ra tay lại hơi kém..."

Tiên Hàm nghe thấy lời này thì cười nói: "Ca, không phải ngươi đang yêu cầu quá cao sao?"

"Nói nhảm!"

Tần Ninh nhìn về phía Tiên Hàm, nói: "Nếu không yêu cầu cao thì làm sao có thể địch nổi những người kia? Đám thanh niên thiên tài trong thánh vực Đại Võ cũng không yếu như vậy, cho dù thế nào Giang Ngạo Tuyết cũng mới vào cảnh giới Thánh Vương cửu hiền, sức mạnh không đủ, đương nhiên là phải bỏ nhiều công sức vào lực bộc phát thánh quyết rồi!"

"Hơn hai mươi ngày tiếp theo, cứ luyện tập như vậy đi!"

Hắn vừa dứt lời, Tiên Hàm lập tức cúi mặt: "Vậy không phải sẽ mệt chết sao?"

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Chỉ là giờ phút này, Giang Ngạo Tuyết lại bước ra, khí tức phun trào.Cho dù như thế nào, tóm lại phải thử một lần.Đánh bại e ngại trong lòng mới có thể bước ra bước tiếp theo!Sau đó Giang Y Y cũng gật đầu đi ra.Tần Ninh không nói nhiều nữa, hắn nắm bàn tay lại.Một viên đá lập tức bay ra.Nện vào trên lưng Thiết Bối Tích Dịch kia, phát ra một tiếng bịch.Thiết Bối Tích Dịch mơ hồ ngẩng đầu lên.Đôi mắt to như vạc nước kia hơi mở ra, làm cho người ta phải sợ hãi.Mặc kệ, giết!Giang Ngạo Tuyết và Giang Y Y một trái một phải, trong nháy mắt lao thẳng về hướng hai mắt Thiết Bối Tích Dịch.Chọc mù chúng, hai người mới có thể dễ dàng hành động hơn.Ầm...Một tiếng vang kịch liệt truyền ra.Trong chớp mắt, hai người đều lui ra phía sau.Chỉ thấy Thiết Bối Tích Dịch nhắm cặp mắt lại, một đao một kiếm hai người phát ra tia lửa, hai mí mắt của Thiết Bối Tích Dịch lại giống như sắt thép ngăn cản đòn tấn công."Đáng chết!"Hai người đều gầm lên một tiếng.Thế nhưng hiển nhiên Thiết Bối Tích Dịch đã bị hai người tấn công chọc giận, cái đuôi vung cao tạo ra một cơn gió lốc.Nếu bị cái đuôi này đập trúng, gần như sẽ biến thành thịt nát.Hai bóng người nhanh chóng rút lui.Thiết Bối Tích Dịch ngạc nhiên nhìn hai người, ngay sau đó cơ thể dài trăm trượng giật giật.Giờ phút này, ba người Tần Ninh, Tiên Hàm, Giang Tiểu Tiểu đã đứng trên một đỉnh núi cách hơn mười dặm phía xa để quan sát hai người chiến đấu.Tần Ninh thản nhiên: "Tốc độ không đủ, lực phản ứng tạm được, thế nhưng lực ra tay lại hơi kém..."Tiên Hàm nghe thấy lời này thì cười nói: "Ca, không phải ngươi đang yêu cầu quá cao sao?""Nói nhảm!"Tần Ninh nhìn về phía Tiên Hàm, nói: "Nếu không yêu cầu cao thì làm sao có thể địch nổi những người kia? Đám thanh niên thiên tài trong thánh vực Đại Võ cũng không yếu như vậy, cho dù thế nào Giang Ngạo Tuyết cũng mới vào cảnh giới Thánh Vương cửu hiền, sức mạnh không đủ, đương nhiên là phải bỏ nhiều công sức vào lực bộc phát thánh quyết rồi!""Hơn hai mươi ngày tiếp theo, cứ luyện tập như vậy đi!"Hắn vừa dứt lời, Tiên Hàm lập tức cúi mặt: "Vậy không phải sẽ mệt chết sao?"

Chương 5017: Nghĩ như thế nào cũng thấy kinh khủng.